Chương 1417
Chỉ thấy cơ bắp trên cánh tay Mộ Dung Hạo cao cao nổi lên, mang theo lực đạo lớn mạnh, trực tiếp nhấc cả người La Trường Phong! Một cánh tay nhấc lên cả một người trưởng thành, cái này phải là sức mạnh khủng bố đến bực nào chứ? Phải biết rằng, thân thể võ giả, càng rắn chắc hơn nhiều so với người bình thường, cho nên thể trọng cũng cực kỳ nặng.
Mà trên mặt Mộ Dung Hạo không có nửa điểm phí sức, trực tiếp nhấc luôn La Trường Phong.
Sắc mặt La Trường Phong đỏ lên, hai tay bắt lấy bàn tay Mộ Dung Hạo, muốn đẩy bàn tay như kìm sắt kia của Mộ Dung Hạo ra.
Nhưng là, không làm được.
Chỉ thấy La Trường Phong trở nên khó thở, lập tức sắp bị nghẹt thở rồi.
“Chọc vào tôi, thì anh phải chết!”
Mộ Dung Hạo cười lạnh một tiếng, nâng La Trường Phong lên không trung cao cao, bàn tay vẫn như cũ đang không ngừng dùng sức.
Ngược lại La Trường Phong đã muốn nhận thua, nhưng giờ phút này khí quản nơi cố bị gắt gao kẹp chặt, ngay cả việc hô hấp cũng cực kỳ gian nan, đến mức nửa chữ cũng chẳng nói nên lời.
“Chúng tôi bỏ quên! Chúng tôi nhận thua!”
Bỗng nhiên, một ông cụ trên đài cao năm mét kia đứng lên, hét lớn một tiếng với lôi đài.
Ai cũng hiểu đạo lý “Ba mươi chưa phải là tết”
mà, võ giả tranh đấu, thắng bại bên ngoài, chỉ cần có thể giữ được tính mạng, liên vẫn sẽ có hi vọng.
Chỉ khi nào tính mạng không còn, hoặc là bị đánh thành trọng thương lưu lại di chứng, thì từ nay về sau võ đạo một đường kia, mới không thể tiến lên thêm được nửa bước nữa.
Cho nên, gia chủ họ La này, bấy giờ đang ngồi không yên.
Miêu Chính Vũ không nói gì, nếu võ giả dự thi không thể nói chuyện, gia tộc sau lưng bọn họ, hiển nhiên có quyền hạn trợ giúp bọn họ bỏ quyên.
Nhưng, Mộ Dung Hạo trên lôi đài, vẫn y nguyên không có ý tứ dừng tay.
Anh ta chẳng những không hề dừng tay, trái lại sức mạnh đột nhiên vận chuyển trong nháy mắt, toàn bộ đều tập trung trên cánh tay.
Chỉ thấy cái tay kia của anh ta giữ chặt cổ La Trường Phong, sau đó dùng sức mà vặn.
“Răng rắc!”
Một thanh âm thanh thúy vang lên, La Trường Phong bỗng nhiên trừng to mắt, sau đó vứt bỏ tất cả giãy dụa, cả người trở nên xụi lơ.
Mộ Dung Hạo nhẹ nhàng nới lỏng bàn tay, La Trường Phong liền phù phù một tiếng ngã xuống đất, cái đầu lấy một cái góc độ không thể tưởng tượng nối, lệch sang một bên.
Xem bộ dạng hiện tại của anh ta, hiển nhiên là đã ngừng thở.
La Trường Phong, chết rồi! Giờ khắc này, toàn trường đều là một mảnh tĩnh mịch.
Năm nay Hội thi võ thuật từ hải tuyển thì đấu đến bây giờ, lần đầu tiên có người tử vongl Tuy nói đối chiến Top 13 này về sau, xác thực có quy tắc sống chết chớ luận.
Nhưng, trừ phi là trường hợp hai người có thâm cừu đại hận, băng không thì sẽ rất ít người hạ tử thủ.
Khi đã giết đi một mạng người, sự tình liền hoàn toàn không cách nào vãn hồi nữa, cũng sẽ mang đến cho mình một kẻ thù.
Cho nên, rất hiếm người hạ tử thử đối với địch nhân, trên cơ bản đều điểm đến là dừng, miễn là phân ra thắng bại.
Nhưng Mộ Dung Hạo này, hoàn toàn không cố kỵ chút nào, nói giết liên giết chẳng chút do dự.
Toàn thân anh ta, đều tản mát ra một cỗ khí thế cực kỳ thô bạo, khiến lòng người phải lấy làm kinh ngạc.
“Đồ khốn nạn! Bọn tao đã nhận thua, mày không nghe được sao?”
Gia chủ họ La bừng bừng lửa giận trong lòng, nhìn xem La Trường Phong đã chết, càng nổi điên một trận.
“Đã lên cái lôi đài này, thì phải có tử vong giác ngộ.”