Chương 1334
Cao Phong im lặng suy nghĩ ước chừng gần phân nửa phút, sau khi nhìn lại thời gian, thì anh mới chậm rãi mở miệng nói: “Vậy thì chú Quân, các người chờ tôi ở Thành phố Hà Nội thêm hai ngày nữa, nhiều nhất ba ngày.”
“Tất cả những khổ nạn mà mọi người phải chịu, tôi cũng sẽ không để cho mọi người phải chịu một cách uổng phí.”
Cao Phong cần chặt hàm răng nói.
“Cậu chủ Phong, ông già này chờ cậu quay về!”
Lâm Vạn Quân nói xong câu này thì lập tức cúp điện thoại di động.
Thời gian vừa vặn chỉ đến mười hai giờ lẻ năm phút đêm.
Cao Phong để điện thoại di động xuống, châm lửa đốt một điếu thuốc, suy tư năm phút, mới thở ra một hơi dài.
Anh không biết, rốt cuộc là phải đạt được loại kết quả như thế nào thì mới có thế phù hợp với đoạn đường sống lưu lạc điên rô và lận đận đến vô tận này.
Nhưng mà anh cũng biết được, thời gian lâu như vậy cũng đã chờ được rồi, vậy thì cũng không kém hai ngày thời gian này nữa.
Tuy nói rãng đám người Lâm Vạn Quân bọn họ phải chịu nỗi khổ nạn nhiều thêm hai ngày.
Nhưng mà, không trải qua mưa gió bão táp, thì làm sao có thể thấy cầu vồng? Bọn họ chịu tội nhiều thêm hai ngày thời gian, Cao Phong có thể cho bọn họ một tương lại càng thêm tốt đẹp.
Nếu như bây giờ Cao Phong hành động theo cảm tình, lập tức quay trở về Thành phố Hà Nội, vậy thì anh cũng sẽ lập tức bị bại lộ ở trong mắt của nhà họ Cao.
Đến lúc đó, nếu như nhà họ Cao phát huy hết khí thế vang dội của bọn họ, đánh tan lực lượng của Cao Phong thêm một lần nữa, vậy thì Cao Phong và mọi người sẽ không còn ngày có thể trở mình được nữa.
Nếu như thật sự có thời khắc kia, đám người Lâm Vạn Quân bọn họ, bao gồm cả Cao Phong mình, sẽ càng gặp phải nhiều khổ nạn hơn so với bây giờ.
Hơn nữa, đối với Cao Phong mà nói, Hội thi võ thuật ở Thành phố Hòa Bình lần này cũng là một lần trải nghiệm và rèn luyện.
Nếu như có thể giành được vị trí thứ nhất ở trong Hội thi võ thuật kia, ngoại trừ việc có thể hiệu lệnh các dòng họ luyện võ lớn của Thành phố Hòa Bình, lực chiến đấu cá nhân của Cao Phong cũng sẽ có được sự tăng vọt vượt bậc về chất.
Cao Phong hiểu rất rõ được một loại đạo lý đó chính là, chỉ có không ngừng chiến đấu, mới là con đường tắt nhanh nhất để tăng thêm thực lực và khả năng chiến đấu của bản thân.
“Phù!”
Cao Phong thở ra một hơi thật dài, sau đó tự lẩm bẩm: “Tuyết Mai, chú Quân, anh Minh, cùng với tất cả mọi người, chờ tôi thêm ba ngày nữa, bảy mươi hai giờ đồng hồ, tôi nhất định sẽ cho mọi người một tương lai mới!”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, Cao Phong câm lấy điện thoại ra, dứt khoát gọi một cuộc tới cho Nam Phương Minh Nghị.
Quả nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của Cao Phong, rõ ràng là Nam Phương Minh Nghị thức trắng đêm không ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên ước chừng một giây thôi thì đã có người nhận điện thoại.
Sợ rằng nếu như Cao Phong không gọi cú điện thoại này đến, thì buổi tối ngày hôm nay, Nam Phương Minh Nghị cũng sẽ không ngủ ngon được! Nhận được điện thoại của Cao Phong, một lão già đã từng được chứng kiến qua vô số sóng gió giống như Nam Phương Minh Nghị cũng vẫn không nhịn được mà cảm thấy kích động.
Khi Cao Phong nói rằng anh đồng ý tham gia vào Hội thi võ thuật, Nam Phương Minh Nghị lại càng khó nén sự hưng phấn trong lòng, lúc này còn bất chợt vỗ bắp đùi.