Chương 1330
Đây cũng là điều khiến cho Cao Phong có chút không biết làm sao, những ông già này, hình như người nào cũng đều rất thích trấn giữ những nơi có không gian hẻo lánh ở phía sau nhà thì phải.
Trong số những người mà anh quen biết, thậm chí bao gồm cả ông cụ của nhà họ Cao cũng đều thích như vậy.
Mới vừa bước chân vào sân sau bên trong trang viên, từng làn hương thơm của nước trà như muốn thấm vào lòng người đã chậm rãi tản mạn, bay bổng trong không khí, vờn quanh mũi người.
Còn Nam Phương Minh Nghị thì lại đang đánh quyền ở phía bên cạnh, thoạt nhìn qua cũng có thể thấy được dáng vẻ tràn đầy sinh lực và uy lực không tầm thường của ông ta.
Mặc dù tuổi tác đã qua con số sáu mươi rồi nhưng mà nhìn vẻ ngoài của Nam Phương Minh Nghị lúc này lại không hề cảm thấy già cả chút nào, chỉ thì thấy được dáng vẻ tinh thần minh mẫn, sức lực tràn đầy.
Người thường xuyên tập võ thì thân thể quả thực là sẽ trẻ hơn so với tuổi thật một chút.
Sau khi Nam Phương Minh Nghị đánh xong hết một bộ quyền thuật thì mới chậm rãi thu tay về rồi đứng lên, hít thở sau một hơi, cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía Cao Phong, cười nói: “Cậu Phong, bộ quyền thuật này của ông giả cổ hủ tôi đây như thế nào?”
“Tinh thân của ông Minh Nghị đây vẫn còn rất minh mẫn, thân thể cũng rất khỏe mạnh, trong lúc đánh đã bộc lộ hết ra được tinh túy của Hình ý quyền, khiến cho Cao Phong tôi cảm thấy rất bội phục.”
Cao Phong chậm rãi gật đầu cười nói.
“Ha ha ha! Xưa nay điều mà ông già cổ hủ tôi đây không thích nhất chính là bị người ta nịnh hót, nhưng mà khi những lời này được xuất phát từ miệng của cậu thì tôi lại cảm thấy rất là xuôi tai.”
“Cậu Phong mời, trà thơm đã được chuẩn bị xong.”
Nam Phương Minh Nghị cởi mở cười một tiếng, sau đó làm một động tác tay với Cao Phong, ra hiệu cho anh ngồi xuống bàn uống trà.
Trong lòng lại vô hình coi trọng Cao Phong thêm một chút nữa.
Cao Phong chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái cũng đã có thế nhìn ra được bộ quyền thuật mà ông ta vừa mới đánh chính là Hình ý quyền, mắt nhìn quả thật là không tầm thường.
“Ông Minh Nghị khách sáo rồi”
Cao Phong ngược lại cũng không tỏ ra khách sáo, nghe xong lời mời thì lập tức ngồi xuống một bên của bàn trà được chế tạo bằng gỗ đàn hương.
“Lý Cương, anh cứ đi ra bên ngoài trước đi, tôi và cậu Phong muốn ngôi riêng một lúc, không thể để cho người khác tới quấy rầy được.”
Nam Phương Minh Nghị vừa nhìn về phía Lý Cương vừa cất lời phân phó nói.
“Ông chủ, cái này..”
Lý Cương có chút do dự.
Ông ta phụ trách đảm bảo an toàn cho ông cụ nhà họ Nam Phương, cho nên có thể nói là rất ít khi rời khỏi bên người của ông cụ nhà họ Nam Phương.
Hôm nay phải để cho ông cụ của nhà họ Nam Phương ở riêng một mình cùng với Cao Phong, ít nhiều gì thì ông ta cũng vẫn cảm thấy có chút không yên tâm.
“Không sao đâu, không cần phải lo xa như thế, đi ra ngoài đi”
Nam Phương Minh Nghị khẽ vẫy tay.
Trên thực tế, nếu như Cao Phong thật sự muốn ra tay với Nam Phương Minh Nghị, vậy thì Lý Cương lại làm như thế nào để mà có thể chống đỡ nổi được chứ? “Vâng!”
Lần này Lý Cương tuân lệnh mà gật đầu đáp lời, sau đó khom người xin lui xuống, hơn nữa còn nhẹ nhàng đóng cửa sân sau lại.
“Cậu Phong đừng khách sáo, nếm thử một chút đi, xem xem trà này như thế nào.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!