Chương 1170
Cho dù là đồ vật có giá trị liên thành, tóm lại nó vẫn có giá trị.
Còn chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này lại là báu vật vô giác “Nhưng mà tôi vẫn muốn ông Cẩn có thể cho tôi một con số cụ thể, tôi muốn đấu giá ngay ở chỗ này.”
Cao Phong nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?”
Trình Thanh Cẩn và đám người ngồi dưới kia đều kinh ngạc thét lên.2084665_2_25,60
Báu vật vô giá như thế, vậy mà Cao Phong lại muốn bán đấu giá? Nếu là bất kỳ ai khác có mặt ở đây, chắc chắn người đó sẽ cất giữ, vậy thì chắc chắn thanh danh người đó sẽ lan truyền đi rất xa, trở thành một người có danh tiếng trong giới đồ cổ.
Nhưng Cao Phong này lại muốn bán đấu giá, đúng là khiến người ta không thể hiếu nối.
“Anh bạn trẻ, anh chờ tôi một chút.”
Sau khi khiếp sợ Trình Thanh Cẩn nói với Cao Phong một câu rồi ông ta quay đầu hỏi ông già đang đứng phía sau: “Hiện giờ hiệp hội đồ cổ chúng ta có thể lấy ra được bao nhiêu vốn lưu động?”
“Thưa ông Cẩn, trước mắt vốn lưu động của chúng ta có khoảng tám nghìn tỷ.”
Ông già kia suy nghĩ một lát, rồi nói nhỏ vào tai Trình Thanh Cẩn.
“Được! Cậu Cao Vũ này, nếu như cậu muốn bán, hiệp hội đồ cổ chúng tôi ra giá tám nghìn tỷ, cậu thấy thế nào?”
Trình Thanh Cẩn hỏi Cao Phong, ánh mắt ông ta cực kỳ nôn nóng, giống như sợ Cao Phong bay mất vậy.
Tất cả mọi người đứng dưới bục đầu kinh ngạc lần nữa, món đồ có thể khiến cho hiệp hội đồ cổ muốn mua lại, đúng là không nhiều lắm.
Nếu là những người khác, chắc chắn sẽ nể mặt hiệp hội đồ cố mà bán cho họ.
Cho dù giá cả có thấp một chút, chỉ cần tạo được mối quan hệ tốt với hiệp hội đồ cổ, chuyện này cũng đáng giá rồi.
Cho nên, bọn họ đều cảm thấy, nếu Cao Phong thông minh, anh sẽ biết lựa chọn thế nào.
Nhưng mà hiển nhiên, trong mắt mọi người Cao Phong lại chính là một kẻ đần.
Dưới ánh mắt chăm chú của toàn trường, Cao Phong chỉ mỉm cười rồi chậm rãi lắc đầu.
Quan hệ là quan hệ, hiền tài là tiền tài, hai thứ này nhất định phải phân chia rõ ràng.
Nếu như vì Cao Phong không bán đồ cho bọn họ mà hiệp hội đồ cổ tỏ thái độ với Cao Phong thì…
Anh cũng không cần phải kết giao với hiệp hội đồ cổ này làm gì.
“Ông Cấn, tôi vẫn muốn đấu giá theo đúng quy trình.”
Cao Phong nghiêm túc nói.
Đối với Cao Phong mà nói, hiện giờ thứ anh đang thiếu, chính là tiên.
Lúc này những người có mặt bên dưới đều lắc đầu, trong lòng bọn họ đều cảm thấy Cao Phong này là kẻ ngốc.Chỉ cần Cao Phong gật đầu, ngay lập tức có trong tay tám nghìn tỷ tiền mặt.
Hơn nữa còn có cơ hội tạo quan hệ với hiệp hội đồ cổ.
Nhưng mà Cao Phong đã tự tay đẩy cơ hội này ra xa, đó không phải ngu ngốc thì là gì? Trình Thanh Cẩn nghe thấy Cao Phong nói như vậy cũng sững sờ, sau đó trên mặt ông ta hiện lên vẻ xấu hố.
“Khụ, chuyện này, cậu Cao Vũ, thật ngại quá phải trách tôi rồi, chỉ vì tôi quá thích chiếc bát sứ này thôi!”
“Đúng là nên đấu giá theo đúng quy trình, nên như thế.”
Trình Thanh Cẩn áy náy nói lời xin lỗi.
Sau đó, ông ta bắt đầu tổ chức bán đấu giá chiếc bát sứ này.
“Giá quy định là tám nghìn tỷ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn tỷ.”
Cô gái xinh đẹp mặc áo dài đi đến giữa sân khấu, sau khi hít sâu vài hơi, cô ta bắt đầu nói ra những lời này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!