CHƯƠNG 87: TƯƠNG TƯ TẬN XƯƠNG
Editor: Luna Huang
Nửa ngày sau, Liên các lão thuận lợi ăn được thịt bò tương, thị tộc Liên gia bị đánh ngất nằm một mảnh ngoài trướng.
Người biết, Liên đại nhân đang ăn thịt, người không biết, còn tưởng rằng quân doanh bị đánh lén.
Ninh Sơ Nhị chớp chớp mắt, nhà tranh nhỏ như thế, công công bà bà nhà mình đang ngồi. Hai người mặc dù đều đã qua tuổi tứ tuần, nhưng tính trẻ con thật sự làm cho người ta buồn cười.
Một cái cau mày nhìn thịt bò bị đoạt đi: “Ngươi tạm thời ăn ít chút đi.”
Người kia đảo đôi mắt, không quan tâm nhét vào trong miệng: “Ngươi không cho ta ăn ta sẽ chết cho ngươi xem.”
Liên Dụ đã buông đũa xuống, giữ im lặng còn lại đều đẩy đến trước mặt Phương Uyển Chi, nhìn chằm chằm chén đĩa.
“Eo thùng nước, hai cái cằm, chân to thô.”
Phương Uyển Chi liền đẩy chén đĩa về.
Ninh Sơ Nhị mím môi trông về phía xa, nhịn vài lần mới không cho chính mình cười ra tiếng. Lén nghĩ đến, đức hạnh tiện miệng kia của Liên Thập Cửu thiệt tình giống thân cha của hắn.
Tính khí của bà bà nàng không tốt, ăn nhiều thịt bò dễ dàng bệnh.
Lời quan tâm không chịu nói cho dễ nghe, giống như truyền thống nhất thành bất biến của Liên gia, đều là người cực khó chịu.
Cách đó không xa, Liên Thập Cửu đang dỗ Mộc Lan ngủ trưa.
Lễ viết, ôm tôn không ôm tử.
Hoàng thất Đại Yến đệ tử cùng dòng họ đều chú ý điểm này, rất nhiều đệ tử thị tộc đều lấy nó phân chia cao thấp trong dòng dõi, cũng đều không ôm con mình. Nhưng mà tới Liên gia, tựa hồ căn bản không cần quy củ thối này.
Liên Dụ là tôn tử đều bế, nhi tử cũng dỗ. Đến đời Liên Thập Cửu, lại càng không ai so với hắn có được một tay dỗ hài tử.
Ninh Sơ Nhị rời khỏi Liên phủ tuổi của tiểu thú cũng không kém Mộc Lan bao nhiêu. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng nam nhân luôn bình tĩnh tự nhiên kia, luống cuống như thế nào khi hài tử kêu khóc.
Đại Xuân nói, lần đầu tiên đại nhân cho hài tử uống nước cháo, suýt nữa nhét vào trong lỗ mũi của tiểu công tử.
Đại Xuân nói, đại nhân cho dù hưu mộc cũng rất bận rộn, trong thư phòng nghị sự thế hắn lại luôn ôm tiểu công tử thật chặt.
Ninh Sơ Nhị nghĩ đến một câu cuối cùng kia không khỏi nở nụ cười, nhưng cười cười, nước mắt cũng chảy ra.
Thế gian lớn như vậy, hai người có thể tay nắm tay cùng nhau.
Thời gian dài như vậy, chỉ người một lòng mới có thể cùng nhau bạc đầu.
Ninh Sơ Nhị ngu như vậy, chỉ có may mắn gả cho Liên Thập Cửu cùng sống một đời, như thế nào không phải là nàng có phúc.
Liên tiểu thú dắt góc áo của nàng hỏi.
“Nương, làm sao ngươi chảy nước mắt? Là chuyện gì làm tổn thương thương thế của ngươi?”
Nàng mỉm cười, cười vuốt vuốt đỉnh đầu của hắn.
“Trái tim của mẫu thân không có thương tổn a, nước mắt này là tặng cho đậu đỏ trong lòng.”
“Đậu đỏ trong lòng?”
“Đúng rồi.”
Ninh Sơ Nhị cười ôm hài tử.
“Chờ ngươi lớn thích cô nương liền sẽ hiểu thôi.”
Tỉnh đế điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ. Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.
(Luna: đây là bài Tân thiêm thanh Dương liễu chi, Dưới đáy giếng sâu có bóng đèn soi hình em phản chiếu, cùng em đi đường dài đừng vào ngõ cụt, hạt hồng đậu làm kẹp tóc lung linh trên đầu, rõ ràng để nhớ nhau, phải không em?)
Từ lúc hòa ly rồi lại hòa họp, thời gian bốn năm lưu chuyển, như khắc cốt tủy. Bỗng nhiên quay đầu, bóng dáng bại hoại cong môi tuấn tú kia luôn ở, may mắn như thế.
Tầm mắt cùng theo, tầm mắt của hắn cùng nàng đụng vào nhau.
Con ngươi thâm thúy kia của Liên Thập Cửu tựa như một hồ sâu, ánh vào trong lòng nhau.
Vọng Thư Uyển.com
Một năm kia bên bờ ao hoa sen, cũng là một mắt bất ngờ không kịp trở tay như vậy, làm cho người ta thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Ninh Sơ Nhị luôn chưa nói với Liên Thập Cửu, hắn là nam tử đẹp nhất nàng từng thấy, đẹp đến một khắc mới gặp kia, nghĩ tới chính mình trước khi xuất môn lúc rửa mặt chải đầu không thoa thêm chút dầu, căm tức không thôi.
Nữ nhân cũng chỉ nàng ở trước mặt trước mặt như vậy để ý hình tượng đi.
Nàng nhìn thấy hắn đi bước một vào, yên lặng đẩy Liên tiểu thú sang một bên, ôm nàng thì thầm.
(Luna: Ta chua xót thay cho Liên tiểu thú)
“Sơ Nhị, buổi tối hôm nay để Đại Xuân mang Mộc Lan đi? Hai chúng ta…”
Toàn bộ nước mắt nước mũi của Ninh Sơ Nhị đều thu hồi.
Gặp quỷ tương tư!
Người này liền không có lúc nào đứng đắn! ! !
*
Rất nhiều sự tình, có một còn có hai, c có hai còn có ba bốn năm.
Chuyện Liên các lão được lén thiên vị này, cuối cùng bị cái mũi của Liên lão cữu gia ngửi được mùi vị.
Một người khởi nghĩa thật là khó khăn bùng nổ, cho nên Liên lão cữu gia không hé răng. Mà là giữ yên lặng lôi kéo dòng họ mở một cuộc họp, một tia ý thức dũng mãnh vào quân trướng, tìm Ninh đại tướng quân đòi thịt ăn.
Bọn họ đương nhiên không dám trực tiếp nói với Liên Dụ, ngươi nha không phải người, có đồ ăn ngon liền tránh ở góc một mình được hưởng, tự mình để lại cho chúng ta ăn cơm không.
Nhưng hắn có lá gan cậy già lên mặt tìm đến Ninh Sơ Nhất.
Ninh đại công tử lúc này đã lớn thêm hai cái đầu.
Có điều lúc này đây, vài tên phó tướng trong trướng luôn nhẫn nại nói chuyện.
Lão ngôn có câu cửa miệng: Văn thần chướng mắt võ tướng, là cảm thấy được đối phương quá mức hữu dũng vô mưu thật sự thô man. Mà Võ tướng cũng không quen nhìn văn thần, cảm thấy được nam thanh văn nghệ cả ngày thương xuân bi thu chính là già mồm cãi láo.
Vì thế một hồi chưng nướng ác liệt là chiến trường không khói, ngay khi thư hương văn chương cùng kiếm quét hàn quang mở trướng.
Lưu phó tướng trong quân đã sớm bất mãn hồi lâu với chuyện Liên Dụ ăn vụng thịt bò, hơn nữa tuổi lại là dài nhất trong quân, lập tức cũng không còn cho mặt mũi gì nữa, lớn tiếng ồn ào với lão cữu gia.
“Hiện giờ chúng ta ở Gia Hưng quan, tuy nói là chờ Bàng Viêm hao hết lương thảo, rốt cuộc sau này còn có một trận chiến cần đánh. Đó là một địa giới dễ thủ khó công, Bàng Viêm cũng sớm có xu thế lui về trong kinh. Lưu Lăng phái lão già Tiếu Cố kia đến giúp, chúng ta lại càng phải chuẩn bị sắp xếp hành quân đêm không thể ngủ, các ngươi lại suốt ngày nghĩ đến ăn ngủ. Tướng sĩ trong quân chúng ta còn không có ăn được chút đồ có dầu mỡ kia kìa, còn phải đi chung quanh kiếm thức ăn cho các ngươi, đây xem như đạo lý gì?”
Lão tướng Nhạc gia, đều là dưới điều kiện gian nan nhất đi theo Lộc Xương hầu xuất sinh nhập tử.
Khi đói bụng, bọn họ cắn qua vỏ cây, nướng qua sâu. Mấy ngày mấy đêm không nhắm mắt, thật sự đều là anh hùng đỉnh đỉnh.
Chiến tích nơi đây, tất nhiên là khiến người khâm phục. Lời nói của Lưu phó tướng tuy nói là không được dễ nghe, nhưng là lời thô đạo lý lại không thô.
Bàng Viêm bực lão tướng có kinh nghiệm này, quả thật rất biết tìm kiếm tiên cơ. Nếu cứ hao tổn như thế, đơn giản là muốn suy yếu thực lực đối phương, thời gian đối phương suy yếu nhất phát động mãnh công.
Xưa nay hành quân đánh giặc thấy qua vạn người chết trận, có ai thấy qua vạn người chết đói chưa?
Nếu quả thật có thể đói chết cứ như vậy, chính thức là ai có ăn người đó là đại gia rồi.
Huống chi Gia Hưng thành cũng không phải địa phương không có một ngọn cỏ, trong triều đình lại phái viện quân tiếp ứng, cho nên sắp tới phát động thế công trí mạng không thể nghi ngờ là tiên cơ tốt nhất.
Dòng họ Liên gia nghe xong, sắc mặt đều rất nhục nhã, đại gia hỏa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng.
Nguyên nhân là.
Hành binh bày trận bọn họ căn bản không rõ.
Người bán đậu hủ là không nhất định trồng được đậu tương, người mài dao cắt rau không thấy được người làm trong hậu trù.
Loại sự tình khác nghề như cách núi này, để thế nào đều là đạo lý cứng rắn.
Lưu phó tướng vừa thấy tất cả mọi người không nói, trong lòng còn hơi có chút vừa lòng, xoay mặt cũng không nhìn bọn họ, tiếp tục cùng Ninh Sơ Nhất nghiên cứu thảo luận bày trận phá được cửa quan.
Liên lão cữu gia đợi một lúc lâu chen miệng vào không lọt, cũng chỉ có thể ủ rũ đi về.
Nhưng sự thật chứng minh, những người này của Liên gia cũng đều không phải ngồi không. Thời điểm muộn chút, Liên lão cữu gia chiến chiến nguy nguy mang theo một đám cựu thần đến gõ cửa nhà Liên các lão.
Hắn nói: Lan Khanh a, đám lão lão to thô quê mùa trong trướng khinh thường chúng ta, buổi sáng hỏi bọn hắn chút thịt, còn bị oán trách một trận.
Liên gia tốt xấu cũng là thế huân, nếu để cho tôn tử chê cười, rất mất mặt a.
Trái phỉa hắn là nuốt không trôi khẩu ác khí này.
Liên các lão im lặng nuốt một ngụm thịt bò cuối cùng xuống.
“Mặt mũi đáng gia bao nhiêu tiền, lưu trữ cũng vô dụng.”
Lão cữu gia liền lại đi tìm Liên Thập Cửu, nói lời thấm thía.
“Cống Hiếu a, mấy tên tôn tử Nhạc gia quân ức hiếp ta, ăn thịt không cho thì thôi, còn chế giễu chúng ta.”
Vọng Thư Uyển.com
Liên tiểu gia lúc này đang cùng với Sơ Nhị vui đùa ầm ĩ, cao hứng chứng kiến một gương mặt nhiều nếp nhăn như khổ qua, trong lòng bao nhiêu cũng là có chút không vui.
Hơn nữa hắn thuở nhỏ sẽ không bằng lòng người bên ngoài gọi tên của hắn, bên ngoài nhân xưng một tiếng Liên gia, triều đình kính một câu Liên đại nhân, làm cho một đoạn thời gian rất dài này của hắn đều cảm thấy được, hắn chỉ cần giữ họ ‘Liên’ là đủ.
Về phần Cống Hiếu gì đó, Thập Cửu chẳng hạn, đều tính cái tên gì? Khó nghe muốn chết.
Trình độ rất lớn đi lên Liên gia sẽ như vậy tên của nhi nữ mình như thế, cũng nhiều nguyên do oán niệm thật sâu qua nhiều năm từ cái tên của mình.
Đương nhiên, Sơ Nhị gọi hắn cái gì đều là dễ nghe.
Lão cữu gia tiếp tục nghiêm mặt đầy nếp nhăn nói.
“Ngươi quản không ngươi quản không lúc trước phản còn không phải ngươi tạo sao, chúng ta cầm bạc còn không nói được lời hay.”
Liên Thập Cửu gật đầu.
“Hình như là cái lý này, nhưng cữu gia, ta bỏ bạc là vì theo giúp tức phụ ta, có quan hệ gì đến tạo phản đâu.
Lão cữu gia giận đến hít thở không thông.
*
Cùng Sơ Nhị hoà thuận xong, bất luận ban ngày hay ban đêm, Liên Thập Cửu đều muốn chuyên tâm làm một mỹ nam tử dụ lão bà hài tử.
Chia tay không tính quá lâu lãng phí rất nhiều thời gian hắn có thể làm nũng với Ninh Sơ Nhị, đến nỗi quân doanh như thế nào, văn thần võ tướng như thế nào cũng không trong phạm vi lo lắng của hắn.
Một ngày này vào đêm, hắn sớm đóng cửa lại, treo một tấm thẻ nhàn sự đừng nhiễu ở bên ngoài, còn dọn sạch Chiêu Tài làm môn thần.
Mới đầu thời gian, Ninh Sơ Nhị còn cười hắn quá xem trọng mọi chuyện, người bên ngoài sao tự dưng sẽ tìm hắn.
Ai biết vừa ngồi yên trên băng ghế không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm uể oải của Ninh Sơ Nhất.
“Mượn muội phu đi ra nói vài lời.”
Lúc này nhớ tới người ta là muội phu của ngươi sao? Lúc trước góp vui không phải rất hăng hái sao?
Liên tiểu gia không nhúc nhích, như cũ uy khuê nữ trong lòng uống nước cháo.
Tiểu cô nương hiện giờ đã một tuổi rưỡi, bộ dạng chính thức xinh đẹp, chỉ nói là không biết nói sớm như Liên tiểu thú, chỉ có thể y y nha nha hừ hừ hai câu. Đa số thời gian cũng đều là im lặng ngủ, không ồn không nháo.
Ninh Sơ Nhị nói với Liên Thập Cửu.
Chưa nghe qua Hoa Mộc Lan không thích nói chuyện a, tính tình này của khuê nữ chúng ta cũng quá không màng danh lợi. Vạn nhất sau này làm nữ tướng quân chẳng hạn, không thích lên tiếng làm sao được.
Liên tiểu gia đối với lần này luôn luôn mỉm cười, sau đó yên lặng lật ánh mắt xem thường Sơ Nhị, tiếp tục lấy sách vở cho hài tử chơi.
Nói chuyện ít thì thế nào? Hắn mới không muốn để cho khuê nữ mình làm tướng quân gì đâu, làm khuê tú tài đại gia mới có thể gả tốt.
Sự thật chứng minh, hai người kia đều sai lầm rồi, hiện tại không mở miệng nói chuyện, cũng không đại biểu sau này sẽ không bằng lòng mở miệng.
Phải biết lúc nhỏ nghẹn quá nhiều, cũng có thể trở thành nói quá nhiều.
Ninh Sơ Nhị muốn khuê nữ của mình hiên ngang tư thế oai hùng, bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Liên Thập Cửu muốn nàng già mồm cãi láo, trở thành tiểu thư khuê các.
Ý kiến giữa phu thê luôn không đụng nhau, còn rất có không chịu thua, tư thế ai giữ ý nấy.
Mà Mộc Lan lớn lên dưới bối cảnh giáo dục tư tưởng tươi sáng mà vô nghĩa lại càng không dễ, cũng quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người lớn dần thành danh, hơi có vẻ già mồm cãi láo, ngăn không được nói lảm nhảm, lại thành nữ tướng quân.
Phu phụ Liên thị ở một đoạn thời gian rất dài, đều giãy giụa trong khổ não phải làm sao để khuê nữ mình gả ra ngoài.
Đây tự nhiên là nói sau.
Nhưng nói hiện tại, Ninh Sơ Nhất mắt to trừng mắt nhỏ với Chiêu Tài canh giữ ở ngoài cửa, cũng không vội vã đi vào, chỉ trông vào cạnh cửa nói.
“Đừng keo kiệt như vậy nha,, nam nhân độ lượng nhỏ hẹp rất không đòi hỉ.”
“Có chuyện đứng đắn thương lượng với ngươi, mau chạy ra đây. Lần trước ngươi hỏi Sơ Nhị cùng hài tử ở đâu, ta không phải đều thống khoái nói cho ngươi biết sao?”
Trong phòng ngay cả ánh đèn đều tắt ngấm.
Hắn lại tiếp tục nói.
“Ngươi đây là muốn học Chư Cát Lượng, chờ tiểu gia ba lần phá nhà tranh của ngươi sao? Gia là người có khí tiết, ta muốn cầu ngươi.”
Cầu là ngươi có thể cầu sao?
Liên Thập Cửu không chút để ý gõ bàn hai cái. Vừa muốn phân phó Chiêu Tài ném Ninh Sơ Nhất xa một chút thì nghe thấy mặt hàng kia đột nhiên khóc thiên đập địa rống cổ họng lên.
“Nhị Nhị a, hiện tại ca ca gặp phiền toái, ngươi không cho đồ hỗn trướng Liên Thập Cửu kia ra đây ta sẽ chết ở trước mặt ngươi. Ngươi là thân muội muội của ta, khuỷu tay hướng ra ngoài không chê đau sao? Thực sự không quản ta nữa ta sẽ đẻ Ninh Trung Thu cùng đến đây khóc a.”
Cũng bởi vì cổ họng này, Liên Mộc Lan vốn ngủ say cũng bị ồn mở mắt.
Tiểu tử kia chớp một đôi mắt to, còn mang theo khí rời giường, cau mày vung tay nhỏ bé lung tung.
Thần phiền a, bên cạnh đều là những người nào a.
Ninh nhị cô nương run rẩy khóe miệng trực tiếp đạp Liên Thập Cửu xuống giường.
“Về quân doanh nói đi!”
Chút chuyện phiền kia, mau giải là được.