"Mẹ, mẹ sao vậy?" Ninh Tình cảm thấy phản ứng của Trần Thục Lan rất kỳ lạ.
Trần Thục Lan ngẩng đầu, chần chừ mở miệng: "Ngụy Lâm đại sư, nghe có vẻ quen..."
Tần Nhiễm gọt táo xong, cắt thành từ miếng nhỏ, nhặt một miếng đút cho Trần Thục Lan, mặt không cảm xúc mở miệng: "Bà ngoại, ăn táo đi."
Lời Trần Thục Lan chưa nói xong đã bị ngăn lại trong cổ họng.
Ninh Tình đặt chén trà xuống, cũng không để ý nhiều: "Vậy sao, hẳn là người bạn nào hay chơi bài với mẹ, cái tên Ngụy Lâm cũng không hiếm gặp."
"Có lẽ vậy." Trần Thục Lan mập mờ mở miệng, răng của bà bây giờ cũng không quá khỏe, nhai rất chậm.
Tần Nhiễm cắt xong táo, xếp ra đĩa rồi tìm thêm mấy cái tăm cắm vào.
Trần Thục Lan vẫn luôn im lặng không nói mà nhìn Tần Nhiễm, trong lòng Tần Nhiễm thầm thở dài một hơi, cô cúi đầu, ấm giọng mở miệng: "Vậy cháu về trường trước nhé?"
Advertisement
Cô còn phải đến cửa hàng trà sữa làm thêm.
"Đi đi, học cho giỏi, bà ngoại vẫn chờ cháu thi đại học."
Tần Nhiễm hơi cúi đầu, dường như là đang cười, rồi lại trịnh trọng, "Vâng, nhất định rồi."
Cô quay người đi ra ngoài, Ninh Tình nhớ tới cuộc họp phụ huynh sáng hôm nay, cũng đi ra.
Trên giường bệnh, Trần Thục Lan nhìn theo bóng lưng Tần Nhiễm, con mắt đục ngầu ngơ ngác, cái tên "Ngụy Lâm đại sư" này bà thật sự đã từng nghe.
Lúc trước, người đã ngàn dặm xa xôi chạy từ thủ đô đến thôn Ninh Hải, còn ở lại thôn suốt một tháng, muốn nhận Tần Nhiễm làm đồ đệ chẳng phải cũng tên là Ngụy Lâm à?
Ngoài cửa, Ninh Tình chạy hai ba bước đuổi theo Tần Nhiễm.
Đây là phòng bệnh VIP, trên hành lang cũng không có nhiều người.
Ninh Tình nhỏ giọng: "Hôm nay sao không gọi dì nhỏ đi họp phụ huynh cho?"
"Dì nhỏ bận." Không có bà ngoại ở đây, Tần Nhiễm liền lộ ra vẻ không kiên nhẫn, liếc mắt, khuôn mặt xinh đẹp có chút lạnh, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ.
Advertisement
Cô ấn cửa thang máy: "Còn có chuyện gì?"
"Cái kia..." Trong lòng Ninh Tình đều là chuyện ở trường, há mồm, "Ở trường với bạn bè thế nào? Học tập đã quen chưa? Có kết bạn với ai không?"
Khai giảng nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Tần Nhiễm thấy Ninh Tình quan tâm đến việc học của cô.
"Tạm được." Cô nhẫn nại, lời ít mà ý nhiều trả lời, "Không có việc gì con đi đây."
Ninh Tình còn muốn hỏi có phải cô rất thân với Kiều Thanh hay không, thế nhưng Tần Nhiễm cũng không muốn nói nhiều, bà ta chỉ có thể nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước mặt.
Vẻ mặt phức tạp.
**
Tần Nhiễm xuống tầng, cô có thẻ giao thông công cộng, không định gọi điện thoại cho Trình Tuyển, xe buýt có tuyến số 12 đi thẳng đến Nhất Trung, vô cùng thuận tiện.
Vừa ra đến cửa bệnh viện, còn chưa đến trạm xe buýt phía đối diện đã có một chiếc màu đen xe đỗ lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, ngón tay xinh đẹp của Trình Tuyển gõ lên tay lái, nghiêng người nhướn mày, từ tốn mở miệng: "Lên đây đi."
Xe đi thẳng đến phòng y tế học đường.
Tần Nhiễm chú ý thấy cửa phòng y tế học đường đang mở, cô hơi ngẩn người, chẳng phải Lục Chiếu Ảnh nói hôm nay anh ta có việc bận à? . Kiếm Hiệp Hay
Còn đang nghĩ.
Đã thấy một người áo đen đi từ phòng y tế học đường tới.
Mặc áo ngắn tay, trên cánh tay có hình xăm thoáng ẩn thoáng hiện, khí thế hung ác trên người rất đậm, nhìn không giống như là kẻ dễ trêu vào.
"Tuyển gia" nhìn thấy Trình Tuyển xuống xe, người áo đen mở miệng, vừa cung kính vừa cẩn thận, "Điều..."
Có điều còn chưa nói hết một câu, đã thấy một người khác đi từ trên xe của Tuyển gia xuống.
Một người nào đó từ trên xe của Tuyển gia xuống cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, có điều nếu người xuống là nữ...người áo đen trợn mắt hốc mồm.
"Ăn cơm đã." Bên ngoài nóng, Trình Tuyển cởi bỏ một cúc cổ áo, nhàn nhạt lên tiếng, dường như nghĩ đến chuyện gì, giọng điệu trầm thấp, "Đồ mà tôi nhắc cậu đã mang đến chưa?"
"Rồi ạ." Người áo đen lấy lại tinh thần.
Nhưng đôi mắt lại không nhịn được mà liếc Tần Nhiễm.
Ba người vào phòng, Tần Nhiễm thấy trên cái bàn mà trước kia rất trống trong phòng y tế học đường có một chồng sách.
Dùng từ một chồng để hình dung không hề khoa trương.
"Uống nước." Trình Tuyển cầm cốc, rót một chén nước ấm đưa cho Tần Nhiễm.
Chính anh lại đến lật lật chồng sách trên mặt bàn.
Chọn chọn lựa lựa rồi lấy ra năm quyển đưa cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm rất tùy ý mà liếc một cái: "..."
Bước đầu tiên trong việc ôn thi đại học.
"Thầy Cao bảo tôi chú ý theo dõi tiến độ học tập của của em" Trình Tuyển xoay người lại tự rót một cốc nước, giọng nói uể oải, vẻ lạnh lẽo nơi đuôi mắt hơi tan đi, "Mấy quyển sách này cầm về xem đi."
"Tôi đã chọn lựa cẩn thận, rất phù hợp với em." Trình Tuyển bê cốc nước bước tới, trong lúc cô thăm bà ngoại ở bệnh viện, anh đã sắp xếp xong phương án học tập hiệu quả cho cô.
Đi tới, ngón tay nhấc một quyển sách lên, dựa theo chiều cao của Tần Nhiễm, anh cúi đầu, muốn giới thiệu mấy quyển sách ôn tập này cho Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm cầm một quyển lên, chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu, chậm rãi mở miệng: "Tôi không cần..."
Ánh mắt của hai người đụng vào nhau, mũi, miệng gần như đối diện nhau, vài sợi tóc rối buông lơi trên trán.
Khoảng cách này, đến cả tiếng hít thở rất nhỏ đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
Ngày bình thường Tần Nhiễm luôn không thích cười, có vẻ thờ ơ không màng thế sự, lúc này nhìn gần mới phát hiện cô có một nốt ruồi lệ rất rất nhỏ, điểm ngay tại đuôi mắt, vô cùng xinh đẹp.
Trình Tuyển có chút không chịu được, anh nhanh chóng đứng thẳng, lùi về phía sau một bước, rất chính trực: "Thầy Cao nói em rất thông minh, chỉ cần chịu khó học, thi lên đại học rất dễ."
Tần Nhiễm quay đầu, đặt tất cả sự chú ý lên đống sách, nhìn vào mới phát hiện đống tư liệu tham khảo này cô đều chưa từng đọc qua.
Cầm lấy cả năm quyển sách, trong số đó còn có một quyển vẽ hy-péc-bôn, hình như còn viết một con số mơ hồ không rõ, bên dưới là một quyển tư liệu ôn tập môn vật lý...
Tần Nhiễm dừng một lát, sau đó mở miệng: "Cảm ơn."
Cơm hôm nay vẫn là do khách sạn đưa đến, người áo đen cố gắng hết sức để giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhịn xuống cảm giác muốn nhìn Tần Nhiễm.
Cơm nước xong xuôi, Tần Nhiễm về phòng ngủ.
Hôm nay là cuối tuần, phòng ngủ không có ai, Ngô Nghiên đã đến lớp tham gia tiết tự học, Lâm Tư Nhiên về nhà với ba cô ấy, Tần Nhiễm đặt chồng sách tham khảo lên bàn.
Sau đó lấy máy tính từ trong ba lô ra, bấm nút bật.
Máy tính khởi động rất nhanh, tay cô lướt nhanh bấm mấy phím, một giọng nói hiện ra.
Giọng nam truyền từ bên kia tới, "Rốt cuộc cũng đồng ý liên lạc với tôi à?"
"Nói." Tần Nhiễm đi vào phòng vệ sinh lấy khăn lau mặt.
Cô mở thiết bị bóp giọng, âm thanh sau xử lý nghe rất mơ hồ.
"Là những người khác, họ đều vội vàng hỏi tôi, có phải cậu lại bắt đầu nhận đơn hay không?" Người đàn ông kia dừng một lát, u oán mở miệng lên án, "Gia, ngài nói trạng thái không tốt, muốn nghỉ ngơi một thời gian, có điều cậu có biết bao lâu rồi cậu không nhận đơn không? Một năm lẻ bốn tháng!"
Tần Nhiễm ngồi vào ghế, một tay khác tiện tay lật sách, cười, "Thường Ninh, tôi nhớ mấy ngày trước tôi vừa nhận một đơn có giá 10 triệu."
Nếu ở đây có ai hơi hiểu chuyện một chút, nhất định sẽ đổi sắc mặt ngay lập tức.
Thường Ninh, người sáng lập sở trinh thám 129, không biết có phải sở trinh thám này có móc nối với dark web hay không, có điều người cùng đường đều biết, bất kể là trốn ra nước ngoài hay vượt biên, chỉ cần có tiền, không có tư liệu nào 129 không tra được, không có vụ án nào mà bọn họ không lần được manh mối.
"Cho nên cậu đã điều chỉnh trạng thái xong chưa?" Thường Ninh nghiêm túc lại.