Học sinh lớp mười hai rất đông, thêm cả phụ huynh đi cùng, trong thời gian ngắn, xung quanh đều là tiếng người huyên náo.
Chỉ là âm thanh tràn ngập bên tai không quá giống những gì Ninh Tình tưởng tượng. Học sinh vào được Nhất Trung không phải người có thành tích tốt thì là hoàn cảnh gia đình không tồi, điều kiện của mỗi người đều vô cùng ưu tú.
Có thể trở nên nổi bật giữa đám người ưu tú này cũng không dễ, một thời gian rất dài, Ninh Tình đều là phụ huynh của "Con nhà người ta" trong miệng những người khác.
Trước kia, mỗi lần bà ta đến Nhất Trung cùng Tần Ngữ đều sẽ là đối tượng chú ý của những người khác, nhưng bây giờ, liên tiếp gặp mấy người đều thấy đang lẩm bẩm về Tần Nhiễm.
Ninh Tình có hơi không quen.
"Chị Kiều." Nhìn thấy phía trước có người quen, Ninh Tình vô thức mở miệng gọi.
"Chị Lâm à." Người trả lời mặc quần dài màu lam, mặt mày dịu dàng, giọng điệu lúc nói chuyện nhỏ nhẹ, không giống với thiếu niên mặt mày sáng sủa, khí thế sắc bén bên cạnh lắm.
Advertisement
Kiều Thanh híp mắt, liếc qua, ánh mắt không ngừng lại, "Mẹ, đi nhanh lên thôi."
Bà Kiều nói một câu xin lỗi với Ninh Tình, nghiêng người đi cùng Kiều Thanh.
Còn có thể nghe được bà ấy nhẹ giọng nói chuyện với Kiều Thanh: "Con vội cái gì, Tần Nhiễm với anh trai con bé còn có thể chạy được hay sao?"
Chuyện làm ăn của nhà họ Kiều đều làm đến Kinh Thành và nước ngoài, mặc dù ông Kiều có thể coi như nhà giàu mới nổi, thế nhưng quả thật là kẻ kỳ tài, ở thành phố Vân như mặt trời ban trưa, nghe nói bà Kiều còn là tiểu thư danh giá tại Kinh Thành.
Những chuyện của xã hội thượng lưu này Ninh Tình không biết nhiều, chỉ biết mọi người ở thành phố Vân đều rất sợ nhà họ Kiều.
Trước kia nhờ có Tần Ngữ, Ninh Tình còn có thể miễn cưỡng nói chuyện vài câu cùng bà Kiều, nhưng cũng không quá quen, Kiều Thanh nhìn như tên ăn chơi, thực ra cũng rất khó tiếp cận.
Nhưng bây giờ, Ninh Tình nghe hai người kia trái một câu Tần Nhiễm phải một câu Tần Nhiễm, giống như là bạn bè quen thuộc.
"Ngữ nhi" Ninh Tình ở trường Tần Ngữ hiếm khi bị người ta bỏ qua như vậy, lúc này mới giật mình, bà ta chần chừ rồi nghiêng đầu, hỏi Tần Ngữ: "Trường của con còn có ai khác tên là Tần Nhiễm không?"
Tần Ngữ hơi cúi đầu, không trả lời ngay.
Advertisement
Trong lòng cũng buồn bực, gần đây Tần Nhiễm quá nổi tiếng, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, không chỉ có nam sinh thích cô, nữ sinh cũng thành fans hâm mộ.
"Sắp đến giờ rồi, mẹ, chúng ta đến lớp đã." Tần Ngữ né tránh câu hỏi của Ninh Tình.
"A a a thấy rồi, anh của Tần Nhiễm thật là đẹp trai!"
"Trời ạ, quả nhiên một nhà đều là nam thần nữ thần, yêu yêu!"
"..." Xung quanh có âm thanh truyền đến, Ninh Tình hiếm thấy mà có chút phiền muộn, cũng không chú ý đến Tần Ngữ.
Loại người như Tần Nhiễm, lười nhác không chịu học hành, không dám khoe ra trước mặt đám người ưu tú ở Nhất Trung, không ít con em nhà giàu ở thành phố Vân cũng ở đây, có mấy người Ninh Tình quen biết.
Đây cũng là lí do Ninh Tình không muốn đi họp phụ huynh cho Tần Nhiễm.
Lúc trước đến chủ nhiệm cũng không muốn nhận Tần Nhiễm, tâm trạng Ninh Tình phức tạp, hẳn là cùng tên, bà ta không dám tin Tần Nhiễm sẽ được học sinh hoan nghênh như vậy.
**
Họp phụ huynh chỉ đơn giản là nhấn mạnh những điều cần chú ý trong năm học lớp 12 này.
"Mẹ, con ngồi ở kia." Kiều Thanh đứng dựa vào bên cạnh cửa sổ, chỉ vào chỗ ngồi của mình trong phòng học, xung quanh có không ít nữ sinh vây quanh.
"Đó là anh trai Tần Nhiễm." Kiều Thanh lại chỉ về chỗ của Tần Nhiễm, có điều không thấy Tần Nhiễm đâu.
Anh ta nhìn quanh bốn phía, không thấy cả bóng người.
Bà Kiều không cảm xúc mà cười cười, vừa đi về phía chỗ ngồi của Kiều Thanh, vừa nhìn về chỗ của nữ sinh trong miệng con trai.
Gần đây, tần suất nữ sinh này xuất hiện ở nhà họ Kiều rất cao, động một tí Kiều Thanh lại nhắc đến.
Vừa mới ngẩng đầu đã thấy người đàn ông ngồi trên ghế đằng kia, vô cùng lười nhác, ngoại hình xuất sắc.
Bước chân của bà Kiều khựng lại, sắc mặt thay đổi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, khó khăn lắm ổn định được bước chân.
Nhìn người trong nhà nhiều, từ trong ánh mắt này, Trình Tuyển vẫn có thể hiểu được ánh mắt bà Kiều, anh hơi liếc một cái, nhìn thấy bà Kiều.
Không phải người quen.
Trình Tuyển không nhìn nữa, dựa về phía đằng sau, cầm bút trên tay thờ ơ xoay, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ xuống người anh, khớp xương rõ ràng, đường cong trôi chảy, trơn bóng.
Đôi chân dài nghiêng nghiêng, miễn cưỡng đặt dưới gầm bàn.
Người phụ nữ trung niên phía trước kéo ghế quá vội, không cẩn thận đụng phải bàn.
Trong ngăn bàn của cô gái có rất nhiều đồ linh tinh, vừa bị đụng phải đã đổ ra, "Ào ào ào" ——
Trình Tuyển cúi đầu xuống, một đống thư, màu hồng, màu xanh nhạt, màu trắng có trái tim đỏ...mấy chục bức.
"Bạn cùng bàn của Tư Nhiên được hoan nghênh đến vậy à." Đây là ba của Lâm Tư Nhiên, thò đầu sang nhiệt tình mở miệng.
Thấy Trình Tuyển còn trẻ như vậy, ông vừa sờ đầu, vừa thắc mắc: "Cậu là anh trai hay anh rể của bạn cùng bàn của Tư Nhiên nhỉ?"
Mặt Trình Tuyển không cảm xúc mà nhặt đồ dưới mặt đất lên, hơi ngẩng đầu, tâm trạng có vẻ rất khó chịu, nhưng vẫn lễ phép: "Đều không phải."
"Vậy..."
Trình Tuyển kiên nhẫn và bình tĩnh lặp lại, "Tôi không phải thân thích của cô ấy."
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng gần gũi, có điều khí thế của cậu chủ Trình luôn rất mạnh, vừa nhìn là thấy không phải người bình thường, người bình thường không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Phụ huynh khác trong lớp đều đang nói chuyện với nhau, nhưng lấy cậu chủ Trình làm trung tâm, phụ huynh xung quanh đều ngồi ngay ngắn, vô cùng yên tĩnh.
Trình Tuyển từ tốn, nhặt từng bức thư một.
Tốt lắm, 32 lá, có vẻ đây chỉ là từ đêm qua đến giờ.
Chướng khí mù mịt, tịch thu toàn bộ.
Trình Tuyển vô cùng lạnh lùng.
Cao Dương không phê bình các học sinh nhiều, chủ yếu là cổ vũ tinh thần, mỗi học sinh ông đều có một cuốn sổ tay quan sát, phát cho từng phụ huynh.
Bên này họp chậm, họp phụ huynh của lớp một lại rất nhanh, Lý Ái Dung chọn mấy học sinh tiêu biểu để khen một lần, sau đó chọn ra một số học sinh có thành tích thụt lùi để phê bình, sau đó buổi họp phụ huynh kết thúc.
Tần Ngữ học giỏi, còn giúp trường học làm buổi meeting kỷ niệm, Lý Ái Dung chọn làm trọng điểm cần được khen ngợi.
Đầu năm nay, mọi người tụ tập cùng nhau không khoe chồng thì cũng khoe con, Ninh Tình hiển nhiên rất hưởng thụ, một chút băn khoăn khi vừa vào trường cũng bắt đầu tiêu tán.
"Nghe nói Ngữ nhi sắp đi thủ đô theo học thầy giáo nổi tiếng, chị Lâm này, chị có phúc thật đấy." Một phụ huynh quen mặt bên người tán dương.
Ninh Tình cười, Tần Ngữ luôn luôn là niềm kiêu hãnh của bà ta, nghe thấy có người khen Tần Ngữ, đương nhiên bà ta rất vui vẻ, vừa định nói gì đó.
Lại thấy hành lang xôn xao.
"Bọn họ đang nhìn gì vậy?" Ninh Tình liếc một cái.
Người phụ nữ bên cạnh cũng ngó ra, cười, "Chắc là nhìn Tần Nhiễm đây mà, tôi nghe con gái kể là học sinh học kỳ này vừa chuyển đến, kể ra cũng cùng họ với con gái chị, có điều ngoại hình con bé này cũng thật là đẹp, thảo nào được hoan nghênh như vậy. Ấy? Bên cạnh con bé là người nhà họ Kiều à?"
Ninh Tình đẩy đám người ra, nhìn xuống tầng dưới.
Bóng lưng nữ sinh kia rất lạnh lùng, cúi đầu, có chút thờ ơ phách lối.
Nam sinh bên cạnh cầm bình nước giúp cô.
Rõ ràng là khuôn mặt rất quen thuộc, nội tâm Ninh Tình bùm một tiếng, đầu óc trống không.