"Ấy, không phải" Lục Chiếu Ảnh đứng lên, trong đầu có tia sáng lóe lên, "Tôi cảm thấy cô ấy rất giống..."
Lật qua lật lại, anh ta quả thật nhớ tới một người, "Là giống mẹ tôi!"
Lục Chiếu Ảnh xem ra, nếu không cho Tuyển gia một lời giải thích, nói không chừng chưa đến tối hôm nay anh ta có thể sẽ phải bay đến Châu Phi đào mỏ.
Giống mẹ anh ta đương nhiên là thuận miệng nói vậy, nhưng tạm thời Lục Chiếu Ảnh không nghĩ ra cụ thể cảm giác quen thuộc kia đến từ chỗ nào.
Mặt Trình Tuyển không đổi sắc tiếp tục nhìn anh ta, đôi mắt đen đặc như mực, nhưng da đầu Lục Chiếu Ảnh lại sắp nổ tung lên rồi.
Anh ta nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa ba người vừa ăn: "Ừm...Tuyển gia, tôi rửa bát nhé?"
Trình Tuyển thu hồi ánh mắt, hời hợt "Ừ" một tiếng.
Nghe không ra vui buồn, Lục Chiếu Ảnh đang trốn trong phòng bếp nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm, trong đầu vẫn suy tư cảm giác quen thuộc kia đến từ ai.
Advertisement
**
Nhà họ Lâm.
Hai ngày nay Tần Ngữ đều tập trung luyện violon, từ tối nghĩa đã trở nên quen thuộc.
Lâm Uyển gả đến Kinh Thành, Tần Ngữ biết rõ gia đình cô của cô ta gả đến ở Kinh Thành có địa vị gì, đừng nhìn nhà họ Lâm ở thành phố Vân được coi như nhà giàu quyền quý, đặt ở Kinh Thành thực sự không đáng nhắc tới.
Đã có cơ hội này, cô ta nhất định sẽ nắm chặt lấy, trừ đền trường đi học, đến cả thời gian ăn cơm của Tần Ngữ cũng đều rất ngắn, trên cơ bản đều ở phòng đàn.
Tầng dưới, hôm nay Lâm Cẩm Hiên về muộn, lúc ăn cơm mới phát hiện Tần Ngữ không có ở đây.
Ninh Tình cười rất vui vẻ: "Ngữ nhi ấy à, con bé đang ở phòng đàn luyện đàn, chờ một lát nữa đưa cơm lên, gần đây con bé kéo violon rất có tiến bộ."
Lâm Cẩm Hiên không ngờ cô ta khắc khổ như vậy, anh ta cũng đã nghe qua Lâm Uyển nói chuyện đến Kinh Thành bái sư, không quá ngoài ý muốn.
Cơm nước xong xuôi, anh ta đến phòng đọc sách tầng hai, cửa phòng đàn không khóa, lúc đi ngang qua đó, bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp.
Anh ta đã từng nghe Tần Ngữ kéo violon, có điều chưa từng nghe kiểu nhạc này.
Bước chân dừng một chút.
Tần Ngữ buông violon xuống, ngẩng đầu một cái đã phát hiện Lâm Cẩm Hiên đứng ngoài cửa, có chút vui vẻ: "Anh? Sao anh đã trở lại rồi?"
Advertisement
Lâm Cẩm Hiên nhét điện thoại trong tay vào trong túi quần, ôn tồn lễ độ cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Ngữ nhi, trình độ violon của em tiến bộ không ít, chỉ là...hơi thiếu tình cảm, luyện nhiều một chút là được."
Lâm Cẩm Hiên đánh đàn dương cầm từ bé.
Bởi vì đều hiểu âm nhạc, Lâm Cẩm Hiên rất ít khi khen cô ta, cùng lắm là lúc cô ta hỏi, anh ta gật gật đầu, nói "Vẫn được".
Đây là lần đầu tiên Lâm Cẩm Hiên chủ động khen cô ta.
Tần Ngữ mấp máy môi, sau đó cười: "Cảm ơn anh, đây là bài nhạc em tự viết, có điều còn cần phải sửa, có thời gian rảnh em có thể hỏi anh giúp không?"
"Tự viết?" Lâm Cẩm Hiên hơi kinh ngạc, bài hát này vừa sắc bén vừa lạnh lùng, cách cục có chút rộng lớn, nghe rất không hợp với Tần Ngữ.
Tần Ngữ gật gật đầu, "Có điều vẫn cần sửa."
"Quả thật là vậy, phong cách chỉnh thể không quá phù hợp, em đưa bản nhạc cho anh, anh giúp em xem một chút." Lâm Cẩm Hiên nhìn Tần Ngữ, có chút ngoài ý muốn, "Có điều em rất giỏi."
Cuối cùng, lại không nhịn được mà tán thưởng.
Tần Ngữ chỉ nghiêng đầu cười.
**
Ngày kế tiếp.
Buổi sáng thứ hai giảng bài, Tần Nhiễm đi lấy phấn màu cùng Lâm Tư Nhiên và Nhiếp Phi.
Lớp mười hai, quá ít người tình nguyện làm những thứ như bảng tin này, thời gian chỉ có hai ngày từ thứ ba đến thứ tư, vô cùng gấp rút, Lâm Tư Nhiên chỉ tìm được một người làm cùng là Nhiếp Phi.
Nhiếp Phi phụ trách vẽ tranh, thời gian rất gấp.
Lâm Tư Nhiên liền lôi kéo Tần Nhiễm đi cùng.
Lúc đi lấy phấn màu, Lâm Tư Nhiên rất muốn Tần Nhiễm đi cùng với các cô ấy. . Đam Mỹ Sắc
Ngô Nghiên đền phòng làm việc lấy bài thi tiếng Anh.
Đúng lúc gặp phải Tần Ngữ đang lấy bài thi vật lý, cô ta liền chờ Tần Ngữ ở cửa phòng giáo viên để đi cùng.
Thời điểm đến hành lang, thấy Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên dưới tầng, đang đi từ tầng tổng hợp về tòa nhà dạy học, trong thời gian đó còn có nam sinh năm hai quang minh chính đại gửi cho cô thư tình.
Nhớ tới việc vừa phát sinh ngày hôm qua, hôm nay đến trường, Kiều Thanh cũng không tìm cô ta, Tần Ngữ mấp máy môi, dường như chỉ lơ đãng hỏi: "Kiều Thanh lớp cậu và bạn học mới thế nào?"
"Cậu hỏi Tần Nhiễm à" nói đến chuyện này, biểu cảm của Ngô Nghiên cũng hết sức phức tạp: "Kiều Thanh rất che chở cô ta, trong lớp không có ai dám gây khó dễ cho Tần Nhiễm."
Từ việc một bình kẹo que lần trước, đến hôm qua Kiều Thanh muốn xử lý đám người Tưởng Hàm, lớp 9 đều không có ai dám lén lút bàn luận về Tần Nhiễm.
"Ra là thế." Cho dù có ngờ tới, trên mặt Tần Ngữ cũng không rõ là cảm xúc gì.
Cô ta với Kiều Thanh thực ra cũng không tính là quen, chủ yếu là bởi vì Từ Diêu Quang, không biết vì sao rõ ràng Kiều Thanh là một phú nhị đại, lại luôn đi theo sau mông Từ Diêu Quang.
Tần Ngữ quen biết Kiều Thanh thông qua Từ Diêu Quang.
Lúc này cũng không biết phải nói gì, chỉ trầm mặc.
Ngô Nghiên thấy Tần Ngữ còn đang nhìn ba người Tần Nhiễm dưới tầng, cũng cúi thấp đầu, bĩu môi, giọng điệu hàm chứa sự cay nghiệt: "Là bảng tin lớp chúng tớ, không có ai tình nguyện, lão Cao chỉ định Lâm Tư Nhiên, Nhiếp Phi còn biết vẽ, không biết Tần Nhiễm cũng dính vào làm gì, cô ta biết cái gì chứ? Chữ viết chẳng khác nào chó bò, tốt nhất là đừng phá phách làm bảng tin lớp chúng tớ bị điểm kém."
Tần Ngữ đi bên cạnh vừa nghe, vừa suy nghĩ lung tung.
Bảng tin được làm trong hai ngày, chủ đề bảng tin thứ nhất liên quan tới "Lớp 12 thi đại học".
Chữ viết của Lâm Tư Nhiên không tệ, cô ấy tranh thủ thời gian sau khi học xong để viết nội dung bảng tin.
Nhiếp Phi vẽ bố cục và các chi tiết.
Thứ ba Lâm Tư Nhiên tranh thủ giờ tự học giữa buổi trưa, nghỉ giữa tiết và thời gian tự học buổi, gần như đã viết xong tất cả nội dung, để lại khoảng trống cho Nhiếp Phi vẽ trang trí.
Giữa trưa thứ tư, Nhiếp Phi vẽ một một chút, còn lại định để đến giờ tự học buổi tối vẽ nốt.
Bọn họ tự học từ sáu đến mười giờ tối, bốn tiếng là đủ rồi.
Đến tận lúc chạng vạng tối đã tan học, bên trên bảng tin vẫn còn hơn một nửa trống không.
Tần Nhiễm ngồi ở trên ghế lật sách vở của mình, cô ngồi bên trong, dựa vào tường, uể oải chống cằm, chờ Lâm Tư Nhiên đi trước.
Hai người đều chưa đi, đã thấy Nhiếp Phi vặn ngón tay bước đến.
Lâm Tư Nhiên cất kỹ đề toán, rất vui vẻ, "Nhiếp Phi, chờ tớ một chút, sắp dọn xong rồi."
Hai ngày gần đây cô ấy đều đi ăn cơm cùng Nhiếp Phi.
Còn chưa nói xong đã thấy Nhiếp Phi vô cùng áy náy xin lỗi: "Tư Nhiên, Tần Nhiễm, rất xin lỗi, tớ không thể tiếp tục tham gia trang trí bảng tin lớp, vừa nãy có người thông báo cho tớ, bên hội học sinh cũng có một bảng tin nhắc nhở của trường học, tớ phải đi."
Nhiếp Phi là thành viên ban văn nghệ của hội học sinh, đây là công việc.
Lâm Tư Nhiên cũng biết, cười, "Không có việc gì."
Chờ Nhiếp Phi rời đi, cô ấy mới ngã ngồi trên ghế, u sầu nhìn bảng tin mới trang trí được chưa đến một phần tư: "A a a a. Nhiễm Nhiễm, chúng ta làm thế nào bây giờ?"
Nếu nói từ hôm qua, Lâm Tư Nhiên còn có thể tìm được người.
Nhưng bây giờ đã là buổi tối, còn có một nhóm người học ngoại trú, không đến lớp tự học buổi tối, Lâm Tư Nhiên muốn tìm người cũng không tìm được.
Lâm Tư Nhiên đang phiền, phía trước có một người nữ sinh đi tới, nhỏ giọng.
"Tư Nhiên, có phải cậu đắc tội gì với Tần Ngữ không?" Nữ sinh kia nhỏ giọng mở miệng.
Lâm Tư Nhiên ngốc, trực tiếp lắc đầu, trước đó cô ấy còn nhắc nhở Tần Nhiễm, trong trường học Tần Nhiễm tuyệt đối không thể gây sự với cô ta, làm sao bản thân có thể phạm sai lầm, "Làm sao có thể?"
"Vậy tớ cũng không biết" nữ sinh kia nhìn Lâm Tư Nhiên một cái, "Buổi chiều lúc tớ đến tầng tổng hợp, nhìn thấy Tần Ngữ bảo Nhiếp Phi hỗ trợ vẽ bảng tin tuyên truyền của hội học sinh."
Gia thế Tần Ngữ tốt, học giỏi, so với Lâm Tư Nhiên, Nhiếp Phi đi hỗ trợ Tần Ngữ cũng là điều dễ hiểu.
Cho dù biết rõ như thế, Lâm Tư Nhiên vẫn rất âu sầu, rầu rĩ nhìn phần còn lại của bảng tin, tìm không thấy ai đành phải kiên trì tự mình làm.
Tần Nhiễm ném đồ trong tay vào túi, đứng lên gõ bàn, mặt mày hạ thấp bị bóng tối mông lung bao phủ, thấy không rõ biểu cảm: "Cậu đi ăn cơm trước đi."
Âm thanh cũng nhẹ.
Lâm Tư Nhiên hôm nay cũng không có tâm trạng đùa giỡn, phiền muộn đi căng tin.
Căng tin của Nhất Trung rất lớn, cách xa tầng dạy học.
Phải đi gần mười phút đồng hồ.
Buổi tối Từ Diêu Quang phải đi ăn cơm cùng hiệu trưởng Từ nên không đi căng tin, trên đường ghé qua lớp lấy áo khoác.
Hôm nay cửa lớp học không khóa, anh ta cất chìa khoá, đi về phía trước cửa đang mở ra, anh ta vừa vươn tay ra, liền thấy dường như phía sau bảng đen có một người, đang vẽ cái gì đó.
Từ Diêu Quang vô thức đứng ngoài cửa cách đó không xa, híp mắt, có vẻ thanh lãnh nhìn sang.