Chương 6:
“Là người quản lý thì đương nhiên phải có niềm tin vào nghệ sĩ của mình chứ!”
Nửa năm trước, Hứa Dịch về nước.
Ba ngày trước, anh ấy gọi điện cho cô, nói trong nước đang có bộ phim cung đấu tên “Uyển Phi truyện” chuẩn bị khai máy, được đầu tư kinh phí 300 triệu tệ, quy tụ dàn diễn viên hùng hậu.
Bộ phim truyền hình này được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, rất nổi tiếng trên mạng, biên kịch cũng chính là tác giả.
Đạo diễn trứ danh trong nước Lý Mưu chỉ đạo.
Do là phim truyền hình đề tài cung đấu nên cần rất nhiều nữ diễn viên xuất sắc, trong số đó có một vai nữ phụ hoàn toàn phù hợp với hình tượng của cô, Hứa Dịch hỏi cô có muốn trở về casting hay không.
Đây là một cơ hội tuyệt vời!
Cộng thêm một vài nguyên do khác nên Lâm Quán Quán lập tức quyết định về nước, Hứa Dịch ủng hộ cô vô điều kiện, và đã trở thành người quản lý của cô.
Còn về Hứa Dịch, Lâm Quán Quán không có gì hơn ngoài lòng cảm kích.
Lâm Quán Quán ôm Lâm Duệ, lay chiếc ghế lái, nghiêng đầu hỏi, “Ê… Hứa Dịch, anh nói thật đi, có phải anh bị nhan sắc của em làm cho mê mệt nên mới giúp em hết lần này đến lần khác không? Này, anh nói thật lòng mình đi, em không trêu đùa gì đâu, em đẹp hoa nhường nguyệt thẹn nghiêng nước nghiêng thành, anh phải lòng em cũng là hợp lý.”
Tự luyến quá đi mất!
Hứa Dịch và Lâm Duệ nhìn nhau, hai người cùng lúc làm ra vẻ chịu hết nổi mắc ói.
“Ha ha!”
……
Khê Thủy Nhân Gia là nhà hàng món Trung cao cấp nổi tiếng ở Vân Thành.
Với thiết kế là một tòa nhà cổ kính, đi qua cửa lớn như thể bước vào đại viện thời cổ đại, có đình đài lầu các nước chảy dưới cầu, có nhân viên phục vụ mặc Hán phục dẫn khách hàng qua dãy hành lang sơn son quanh co đến căn lầu trong cùng để dùng bữa.
Căn lầu có hai tầng, tầng một kê bàn riêng, tầng hai là phòng đặt, được trang trí hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa, thanh tao nhã nhặn, ý vị hàm súc.
Chưa đến bữa tối mà cá bàn tầng một đã chật kín người.
Lâm Quán Quán chẹp miệng than vãn, “Người giàu đông thật!”
Trước kia cô có từng nghe nói đến nhà hàng này.
Kinh doanh vô cùng phát đạt!
Phát đạt đến mức nào?
Riêng bàn tầng một phải đặt trước ba tháng, phòng trên tầng thì cần đặt trước từ nửa năm, hơn nữa… chưa chắc gì đã đặt được.
“Hứa Dịch, rốt cuộc anh làm nghề gì thế…”
Hình như chẳng có việc gì mà anh ta không làm được cả.
“Yên tâm, anh không làm ăn phạm pháp.” Hứa Dịch bế cậu nhóc đi phía trước, cười bảo, “Nhà hàng này là của một người bạn anh mở, anh không cần đặt trước.”
Thì ra là vậy!
Nhân viên phục vụ dẫn họ lên phòng đã đặt trước trên lầu hai.
Cậu nhóc chưa đầy tháng đã ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên trở về nước, được thấy văn hóa truyền thống nước nhà, cậu nhoài ra trên vai Hứa Dịch nhìn không chớp mắt.
Trong ký ức, dùng bữa tại một nhà hàng cao cấp tầm cỡ này đã là chuyện từ ba năm về trước.
Lâm Quán Quán bất giác thấy hoang mang lo sợ.