Buổi tối Hạ Du trong phòng xem truyền hình, khắp kênh đưa tin về cô và Kiều Kiến Bang, tuy là tin tốt nhưng nhìn thế nào cũng không quen, độ phủ sóng của cô cùng anh không nhỏ, khó trách buổi chiều ở sân bay lại có nhiều người bám theo.
Cửa bật mở, Kiều Kiến Bang cầm ly sữa bước vào, Hạ Du theo phản xạ tự nhiên như bị bắt lỗi tại trận vội vơ lấy điều khiển tắt tivi, căng thẳng lén lút dõi theo anh đang bước đến gần.
Thấy phản ứng khác thường của Hạ Du, mắt Kiều Kiến Bang khẽ híp lại đầy nguy hiểm. Anh ngồi xuống mép giường cạnh Hạ Du, nghi hoặc hỏi: “Em xem linh tinh gì rồi?”
“Không có” Hạ Du nghiêm túc lắc đầu, mặc dù không làm gì sai nhưng cô lại thấy như mình đang mắc lỗi, đều do bình thường Kiều Kiến Bang quản chặt chuyện cô xem tin tức.
Kiều Kiến Bang đưa ly sữa đến cho Hạ Du, sẵn tiện hôn lên trán cô, dịu dàng nhắc nhở: “Không được xem những thứ không xác thực rồi lại suy nghĩ lung tung, có gì muốn biết cứ trực tiếp hỏi thẳng anh là được”
Hạ Du uống xong một ngụm sữa, mỉm cười vui vẻ gật đầu. Thực ra trước đây Hạ Du luôn nghi ngờ Kiều Kiến Bang chưa quên được Ngọc Ân, nhưng đến bây giờ những việc Kiều Kiến Bang làm khiến cho Hạ Du tin tưởng anh vô điều kiện.
Bước vào thai kỳ tuần thứ mười ba, Hạ Du do vóc dáng tương đối mà đã thấy rõ bụng nhô lên, siêu âm kiểm tra em bé hoàn toàn khỏe mạnh. Kiều Kiến Bang nhìn hình ảnh siêu âm trên màn hình liền ngẩn ngơ, cảm giác chân thật ngày càng gần kề.
Kiều Kiến Bang lần đầu làm bố, khó tránh khỏi vụng về thiếu sót, điều tốt nhất anh có thể làm chính là tự tay chăm sóc cho Hạ Du từng bữa ăn giấc ngủ. Vì không hiểu rõ tình trạng của Hạ Du khi mang thai, vậy nên khi sắc mặt cô không ổn thì lòng anh cũng thấp thỏm không yên.
Buổi chiều thứ hai Kiều Kiến Bang có cuộc họp trên tập đoàn, ban sáng vừa mới khám thai về nên không thể đưa Hạ Du đi cùng, đành phải để cô ở nhà nghỉ ngơi.
Trong văn phòng làm việc tại tập đoàn, Khải Dực cầm tập hồ sơ gõ cửa bước vào, đến trước Kiều Kiến Bang báo cáo: “Kiều tổng, chủ tịch đã duyệt qua”
Kiều Kiến Bang nhếch môi cười đắc ý, khẽ gật gù hài lòng: “Cứ theo kế hoạch tiến hành”
Đúng ba giờ chiều, phòng họp đầy đủ người, ngoài sự có mặt của chủ tịch là bố Kiều Kiến Bang còn có sự xuất hiện của Ngọc Ân, mục đích cuộc họp lần này là để thống nhất hợp đồng về sự hợp tác của tập đoàn với Ngọc Ân với vai trò người đại diện.
Ngọc Ân cố tình ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp gây sự chú ý, quả nhiên ai từ lúc đặt chân đến cửa tập đoàn ai cũng phải quay đầu ngước nhìn cô ta lấy vài lần. Nhưng người Ngọc Ân muốn được để ý nhất là Kiều Kiến Bang, anh nửa cái liếc mắt cũng không có, trong suốt buổi họp chỉ lắng nghe người khác phát biểu rồi nhìn chăm chăm vào đồng hồ trên tay suốt buổi.
Không cần phải đoán cũng có thể biết được Kiều Kiến Bang vì bố anh mới nể mặt tham gia cuộc họp, không thì anh đã sớm ở nhà cùng vợ con.
Tuy Kiều Kiến Bang từng có ý muốn Ngọc Ân rời khỏi ngành giải trí để an phận làm người phụ nữ của gia đình, nhưng ngay chính trong cuộc họp khi đề xuất thoả thuận, Kiều Kiến Bang lại là người ra đề xuất nâng giá cao giữ chân Ngọc Ân làm người đại diện.
Ngọc Ân không khỏi hoang mang trước quyết định này của Kiều Kiến Bang, nếu anh muốn cắt đứt phủ sạch mối quan hệ thì đã không phải bỏ ra số tiền lớn như thế này để giữ cô, lý do duy nhất Ngọc Ân nghĩ ra được là Kiều Kiến Bang muốn qua lại công khai với cô ta với tư cách công việc.