Chương 87
Lời của Hồ Dương khiến sắc mặt bà Thẩm dễ chịu hơn một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Bà Thẩm thu lại vẻ mặt ngại ngùng, ngồi thẳng người dậy, bày ra khí thế của con nhà quyền quý: như vậy. Trước đây tôi còn lo đột nhiên tới nhà có làm ảnh hưởng tới cảm tình vợ chồng hai đứa nó không. Bây giờ nghe bà Tô nói như vậy, tôi liền yên tâm rồi”
Nhưng bà cũng không có tâm tình tiếp tục ở lại cái nhà này.
Một người phụ nữ đã có chồng với một người phụ nữ đã ly hôn, bà đều không thể chấp nhận được.
Con trai bà tốt như vậy. Bây giờ cũng mới có ba mươi tuổi. Cho dù trước kia chưa từng thích ai, nhưng biết đâu Sau này sẽ tìm được người con gái nào thích hợp thì sao. Cho dù có tệ tới cỡ nào đi nữa cũng không đến nổi cưới một đứa con gái đã ly hôn còn có con riêng.
Ông Thẩm từ sau khi bước vào phòng chưa hề mở miệng bắt đầu đứng dậy: “Tôi thấy chắc mọi người cũng có chuyện cần thương lượng nên vợ chồng chúng tôi không làm phiền nữa”
Hồ Dương thấy vợ chồng nhà họ Thẩm muốn đi, trong lòng liền sốt ruột nhưng đối mặt với hai ông bà họ Thẩm đã nói khéo lại không dám ngăn cản, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với Tô Manh.
Nhưng Tô Manh như mù vậy, cứ ôm con trai ngồi tại chỗ không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu giống như đà điểu vùi đầu vào cát.
Còn hai mẹ con Triệu Trí Tuấn chỉ ước gì hai người này đi nhanh một chút. Đi rồi thì bọn họ mới có thể nói chuyện chính được.
Khóe mắt Tô Manh liếc thấy vợ chồng hai người họ Thẩm đi ra ngoài cửa, trong lòng mới len lén thở phào.
một hơi.
Nhưng khiến người khác không ngờ tới là lúc ông Thẩm đi qua bên cạnh Tô Manh đột nhiên dừng Í ra câu đầu tiên kể từ khi đến đây: “Theo lý mà nói, lần đầu tiên hai bác tới nhà phải tặng lì xì cho mấy đứa bé. Bác cũng không biết nhà con còn có con. Nếu không thì đã mua một món quà nhỏ rồi”
Tô Manh thấy ông ấy quỳ xuống, tháo cái đồng hồ trên †ay xuống tặng cho Tiểu Khải.
Lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ kim cương rực rỡ được.
tháo xuống đưa tới trước mặt Tô Manh, trừ vợ chồng họ.
Thẩm, tất cả mọi người trong phòng cũng đều nhịn không nổi mà hai mắt phát sáng.
Cái đồng hồ kim cương lớn như vậy tốn bao nhiêu tiền chứ? Nói tặng người khác liền tặng. Không hổ là cha của Thẩm Dục An.
Tiểu Khải là đứa bé rất lễ phép. Có người muốn tặng quà cho nó, nó ập tức ngẩng đầu lên từ trong lòng Tô Manh rồi nhìn về phía ông bác trước mặt: “Cảm ơn quà của ông nhưng con không thể nhận”
Tiểu Khải vừa nói xong câu này, Tô Manh đã hoảng sợ tới nổi mặt mày trắng bệch, vội vàng giấu mặt Tiểu Khải vào trong lòng: “Món quà này quá quý giá. Mong bác hãy lấy lại đi ạ”
Bà Thẩm cũng có chút không vui, kéo kéo ống tay áo.
của ông Thẩm.
Nhưng ông Thẩm lại cười, nụ cười có vài phần hiền từ thân thiết: “Đứa bé này rất ngoan. Bác rất thích. Món quà nhỏ này cứ coi như là quà gặp mặt đi. Không cần từ chối”
Nói xong, ông liền đứng dậy nhìn Tô Manh đang hết sức.
hoảng sợ và Tiểu Khải đang được cô ôm chặt trong lòng: “Cô Tô, hẹn gặp lại!”
Ông nói vô cùng nghiêm túc, giống như thật lòng muốn gặp lại Tô Manh.
Tô Manh nghe thấy câu này, cánh tay bắt đầu run run.
Đợi vợ chồng họ Thẩm đi rồi, Hồ Dương mới gấp gáp lấy cái đồng hồ kim cương trên bàn trà, cầm lên quan sát tỉ mỉ, vừa nhìn vừa cảm thán: “Cái đồng hồ này làm bằng vàng, còn nạm kim cương ở trong. Xem ra là thật đó!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!