Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Ông Bố Tỷ Phú và Con Trai Thiên Tài

Chương 46

Tô Manh tưởng mình không cẩn thận đâm vào người đàn ông lạ mặt nào rồi nên vừa đụng phải liền tránh ra, lùi vê phía sau vài bước, đỏ mặt cúi người xin lỗi: “Xin lỗi ông, ngại quá.” Còn Thẩm Dục An thì hơi tiếc nuối cái ôm vừa chạm đã rời lúc nãy, lại nghe thấy cô gọi ông, anh liền nhướn mày: “KU, cô đúng là quý nhân dễ quên nhiều việc! Có cần tôi giới thiệu lại một lần nữa không?” Tô Manh không ngờ lại đụng Thẩm Dục An trước cửa công ty, sợ hãi lùi về sau một bước. Cô nghĩ tới bí mật mà mình che giấu nên đứng trước Thẩm Dục An hơi hoảng loạn, nắm chặt lấy dây túi xách căng thẳng nói: “Anh Thẩm, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Câu này khiến Thẩm Dục An không thoải mái, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đó, hỏi ngược lại: “Không có chuyện gì không thể tìm cô sao? Chúng ta có thể nói được nhiều chuyện lắm đó!” Lúc này đúng lúc là giờ chấm công, rất nhiều nhân viên nữ ăn mặc chỉnh tề hối hả chạy lên phòng làm việc. Hai người Tô Manh và Thẩm Dục An đứng chán trước cửa không nhúc nhích lại hơi không bình thường.

Tô Manh có thể cảm thấy không ít ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Tám giờ bốn mươi lăm. Cô còn mười phút để giải quyết người đàn ông trước mắt.

Cô nở nụ cười đủ tiêu chuẩn, lộ ra tám cái răng: “Anh Thẩm, chuyện mà chúng ta có thể nói với nhau không thích hợp nói nơi chốn đông người. Chi bằng chúng ta đổi một chỗ khác yên tĩnh hơn được không?” Thẩm Dục An gật gật đầu, tự quyết định luôn: “Vậy đi 17° đi” Quán cà phê này vừa mới mở cửa, bên trong không có người nào mà chỉ có nhân viên phục vụ vừa mở cửa đang ngái ngủ lau dọn vệ sinh.

Đột nhiên hai người Thẩm Dục An đẩy cửa tiến vào còn dọa hãn một phen.

Tô Manh ngồi thẳng người trước mặt Thẩm Dục An. Cả người đều trong tâm thế chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng Thẩm Dục An lại khác. Hắn thong thả ngồi lên ghế sofa, tháo kính râm lộ ra đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp.

Sau đó, hắn lại tháo hai cúc áo sơ mi lộ ra yết hầu gợi cảm và làn da trắng ngần, thoải mái thở hắt ra vài hơi.

Tô Manh thấy hắn muốn đi lấy thực đơn gọi món liền mở.

miệng ngăn lại: “Anh Thẩm, tôi có một cuộc họp rất quan trọng lúc chín giờ. Có gì chúng ta nói ngắn gọn thôi” Thẩm Dục An ném thực đơn trong tay xuống, tự cười nói: “Mấy loại bánh ngọt ở đây quá ít. Lần sau tôi sẽ dẫn cô đi tới nơi nhiều bánh ngọt ăn thử, bảo đảm cô sẽ thích” Tô Manh khách khí cười: “Anh Thẩm, tôi hy vọng chuyện của chúng ta có thể giải quyết trong vòng mười phút. À, không, là giải quyết trong tám phút. Chắc không có lần sau đâu” Nói tới thời gian, cô lại liếc mắt nhìn đồng hồ.

Lúc này cô phát hiện thời gian đã trôi qua hai phút rồi nên lập tức thay đổi số.

Nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt Thẩm Dục An biến mất. Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào mắt Tô Manh. Cả người trong phút chốc khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng: “Cô có ý gì?” Tô Manh bị khí thế của Thẩm Dục An ép tới nổi thiếu chút nữa không giữ được nụ cười trên mặt: “Chính là ý ngoài mặt chữ. Tài liệu của công ty các người tôi đã xóa hết rồi. Tôi không cảm thấy anh sẽ có hứng thú làm bạn với người đã trộm tài liệu cơ mật của mấy anh đâu. Cho nên hôm nay chúng ta giải quyết mọi chuyện rồi sẽ không có lần sau nữa” Thẩm Dục An khoanh hai tay cười khẩy một tiếng, chế nhạo người phụ nữ đang miễn cưỡng giữ bình tĩnh trước mặt: “Ai nói tài liệu xóa rồi thì chuyện này sẽ giải quyết xong vậy?” Tô Manh nghe thấy câu này, sợ tới nỗi lưng tứa mồ hôi, cổ họng và mắt hơi khô, móng tay bấu chặt cạnh bàn: “Vậy anh muốn thế nào?” Thẩm Dục An thấy sắc mặt Tô Manh trắng bệch lại mềm lòng, ghé lại gân mặt cô, cười nói: “Lúc này biết sợ rồi sao. Lúc đầu cố ý tấn công tường lửa, lúc muốn gặp mặt †ôi, gan cô không phải rất lớn sao?” Tô Manh cảm thấy câu này của Thẩm Dục An hơi kỳ lạ nhưng quả thật KU yêu cầu gặp mặt hắn. Cô đã thừa nhận KU là cô. Logic của câu này quả thật cũng không có sai chỗ nào.

Cô cắn cắn môi, chật vật mở miệng: “Nếu như công ty cảm thấy tôi cần bồi thường gì thì tôi đồng ý bồi thường!” Quá lắm thì cô gom góp hết tiền tiết kiệm mấy năm nay.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!