Chương 106
Lúc tan tầm ngày hôm đó, Tô Manh lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Thẩm Dục An ở bên đường. Cô ôm túi trực tiếp đi ngang qua.
Ai ngờ đi được nửa đường thì bị ai đó chặn lại.
Người chặn đường cô chính là Triệu Trí Tuấn đã không gặp mấy ngày nay.
Cô vốn tưởng sau khi Triệu Trí Tuấn bị vệ sĩ nhà họ Thẩm ném ra ngoài cửa thì sẽ hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, sẽ không xuất hiện trước mặt cô và Tiểu Khải lần nữa. Ai dè anh ta lại quay lại rồi.
Lần này còn mang thêm một thứ là giấy chứng nhận ly hôn.
Ánh mắt Triệu Trí Tuấn nóng rực nhìn chăm chảm Tô Manh. Anh ta giơ tay ra túm lấy tay Tô Manh nhưng lại bị Tô Manh vốn đã cảnh giác đẩy ra.
Nhưng anh ta cũng không tức giận, cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn trong tay, tự hỏi tự nói: “Manh Manh, em xem anh đã hoàn toàn ly hôn với Lưu Lệ Vân rồi này. Em có thể tái hôn với anh rồi phải không?”
Tô Manh lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, lạnh giọng nói: “Anh có ly hôn hay không không có liên quan gì tới tôi hết. Muốn tôi tái hôn với anh hả, anh nằm mơ đi”
Cô nghiêng người chuẩn bị đi vòng qua Triệu Trí Tuấn.
Nhưng Triệu Trí Tuấn căn bản không cho cô cơ hội. Anh †a chắn đường không cho cô đi, lại bắt đầu diễn lại trò cũ, nói gia đình hoàn hảo có tầm quan trọng đặc sự trưởng thành của đứa bé.
Tô Manh nghe tới nổi đầu óc ong ong: “Anh thật không hiểu hay giả vờ ngốc? Con tôi Tô Ngạn Khải căn bản không phải là con của anh”
Lúc này cô mới chỉ Thẩm Dục An đang bước xuống xe rồi nói với Triệu Trí Tuấn: “Người này mới là bố của Tô Ngạn Khải. Thằng bé không có quan hệ máu mủ gì với anh hết. Anh đừng có làm phiền tôi nữa có được không?”
Quả thật Tô Manh cũng bị Triệu Trí Tuấn làm phiên đến mức bó tay hết cách. Nếu không cô cũng không muốn nói với người khác Thẩm Dục An là bố của Ngạn Khải.
May là chưa phải giờ đông người tan ca nhất, người bên đường không nhiều lắm. Thẩm Dục An lại mang kính đen nên không ai nhận ra anh là ai.
Nếu không câu này của Tô Manh cộng với Thẩm Dục An mà nhà nhà đều biết ở bên cạnh, tít đầu trang ngày mai nhất định là tin tức chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật Hướng Dương đã kết hôn sinh con.
Triệu Trí Tuấn nhìn Thẩm Dục An mang kính đen nhiều lần. Vừa nhìn liền nhận ra người bị Tô Manh lôi kéo là Thẩm Dục An.
Anh căn bản không tin Ngạn Khải không phải là con của mình, ngược lại còn tức giận vô cùng nói với Tô Manh: “Manh Manh, em biến thành loại người ham hư vinh từ hồi nào vậy? Bây giờ anh không giàu có như chủ tịch Thẩm nhưng chỉ cần em cho anh cơ hội, qua vài năm anh nhất định có thể sánh vai với anh ta. Em không thể vì vinh hoa phú quý mà tìm bố cho con mình lung tung như thế được”
Nghe xong câu này, cả Tô Manh và Thẩm Dục An đều cười khẩy.
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Dục An dưới lớp kính đen nhìn chằm chằm Triệu Trí Tuấn trước mặt: “Vài năm nữa là bao lâu? Mười kiếp hay là trăm kiếp?”
Tô Manh thật sự cảm thấy Triệu Trí Tuấn muốn có con tới điên rồi, tới liếc mắt cũng lười: “Tôi không biết tờ phiếu xét nghiệm đó anh lấy được từ đâu nhưng Ngạn Khải thật sự không phải là con anh. Sau này anh còn làm phiền tôi như vậy, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu”
Triệu Trí Tuấn tức giận tới nỗi mặt đỏ lên: “Tờ kết quả này của tôi là lấy tóc từ chỗ cô ngày hôm đó đi xét nghiệm, là báo cáo của bệnh viện hàng đầu thành phố.
Hải, sao có thể là giả được! Ngạn Khải chính là con tôi!”