CHƯƠNG 8
Cô vội vàng bấm một dãy số lạ, sau một hồi đổ chuông, giọng nói trầm ấm bên đầu dây lên tiếng: “Alo, cho hỏi ai vậy?”
“Chào anh, cho tôi hỏi anh là ba của Tiểu Bảo đúng không?”
“Đúng vậy, chào cô, hiện tại Tiểu Bảo đang ở đâu, tôi sẽ tới ngay…”
“Tôi đang ở ……..”
Kết thúc cuộc gọi bằng hai từ cảm ơn của người đàn ông xa lạ kia… Cô cũng không dám đi đâu nữa, liền ngồi xuống đợi, chắc anh ta sẽ phái người đi kiếm bọn họ, biết đâu cô ngoan ngoãn ở yên mọi người sẽ kiếm nhanh hơn… Cô nhẹ nhàng hạ Tiểu Bảo xuống, rồi ôm cậu bé vào lòng… Đợi mãi cô thiếp đi lúc nào không hay….
Xa xa trong cơn mơ màng, cô thấy có ánh sáng chiếu về phía họ…
Cô thấy bản thân mình lại lần nữa quay về căn phòng đó, nó vẫn tối như vậy, vẫn đáng sợ như vậy… Chỉ khác một điều là lần này cô thấy Tôn Bắc trực tiếp ra tay, bóp cổ cô….
“Đừng mà, buông tôi ra, đừng mà….aaaaaaaaaaa”
Cô giật mình ngồi dậy, liền lấy tay sờ cổ mình, sau đó không kiềm được mà rơi nước mắt….
“Cũng may chỉ là mơ …”
Cô thở phào nhẹ nhõm… Nhưng sự kinh sợ của cô vẫn còn thể hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn… Thôi Niệm Sở nhắm mắt lại cố gắng trấn an bản thân, cô không biết rằng hành động vừa rồi của mình đã rơi vào tầm mắt của hai người….
Thấy cô đã ổn định hơn, Tần Thâm lại gần hỏi thăm : “Cô không sao chứ…”
Lúc này cô mới biết hóa ra là mình đang ở cùng người khác, cô ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt… Người đàn ông này trông có vẻ tuấn tú, miệng thì đang cười rất tươi, vừa nhìn thấy anh ta liền cho cô cảm giác ấm áp, quả thật những người đàn ông thân thiện luôn nhanh tạo cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên..
Cô mỉm cười đáp lại: “Không sao, cám ơn anh, thật ngại quá, cho tôi hỏi, anh có thấy một cậu nhóc trông như bông gòn mà tôi ôm trong lòng không?”
Tần Thâm chỉ qua phía giường bên kia : “ Ý cô là Tiểu Bảo?”
Thôi Niệm Sở nhìn theo hướng tay anh, vừa thấy nhóc ngủ ngoan ngoãn liền hiện ra nụ cười mãn nguyện : “ đúng rồi, bông gòn thế nào rồi?”