CHƯƠNG 28
Nghĩ tới Tiểu Bảo, cô mới sức nhớ hình như chưa bao giờ thấy bọn họ nhắc về mẹ của Tiểu Bảo… chắc có lẽ là vẫn còn sống, bởi vì cô đã từng ở lại nhà Hoa Thần nhưng lại không thấy ảnh thờ của mẹ nhóc… Chỉ có một khả năng là đã bỏ đi, tuy dung mạo của Hoa Thần tuấn tú như vậy, nhưng tính cách của anh khá trầm lặng, đại khái là nếu như cô vẫn còn là cô gái tuổi 22 thì chắc sẽ có chút sợ anh….
Mặt của anh rất ít khi cười, mỗi lần cười lên đều rất ấm áp như mặt trời tỏa nắng, nhưng khi không cười thì lại như mùa đông bao phủ, vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo… Thực ra từ lúc bọn họ quen biết nhau tới bây giờ, cũng chỉ hơn một tháng, điều lạ lùng là với tính cách hướng nội, cô lại có thể dễ dàng bộc lộ ra với bọn họ ( Tiểu Bảo, Hoa Thần, Tần Thâm) một cách dễ dàng những gì cô nghĩ, những gì cô cảm thấy….
Mặc dù trong lòng cô luôn hoài nghi về thân phận, địa vị của bọn họ, nhưng chưa từng hỏi qua, cũng không đặt nặng nó lắm… nếu một ngày nào đó bọn họ muốn nói cô sẽ lắng nghe.. dù sao thì kể từ sau khi cô sống lại mọi sự vui vẻ mà cô tìm lại được đều xuất phát từ Tiểu Bảo, thật tốt vì để cô gặp được bọn họ..
Nhưng sao tự nhiên cô lại nghĩ tới Hoa Thần, từ lúc nào anh ta lại có thể ngang nhiên đi dạo trong suy nghĩ của cô, Thôi Niệm Sở tỉnh táo lại, không thể suy nghĩ như vậy được, giữa cô và anh ta căn bản không có kết quả….
Tại sao ư? Không phải vì anh khuyết tật mà cô chê bai, chỉ là vì lòng hận thù trong cô quá lớn, con đường trả thù lại phải đi quá dài… cô không muốn vì cô mà làm xáo trộn cuộc sống an nhàn của anh bây giờ… Thôi Niệm Sở thừa biết cô đã có chút rung động với Hoa Thần, chỉ là cô biết cảm giác này rồi sẽ bị cô chôn vùi vĩnh viễn, những lúc ở bên cạnh anh, mặc dù giữa hai người rất ít nói chuyện, nhưng những cử chỉ quan tâm của anh, cô đều nhận ra hết, chính vì những tiểu tiết đó làm cho cô càng không thể giữ nổi trái tim mình… Tiếc là giữa bọn họ không gặp nhau đúng thời điểm mà thôi… chỉ cần giữa cô và anh vẫn duy trì được tình bạn này thì mãi mãi cô sẽ lựa chọn ở lại bên cạnh anh theo cách này… Nếu bạn vừa thất bại trong một cuộc hôn nhân, bạn sẽ chẳng dám yêu ai thêm một lần nữa, Thôi Niệm Sở thì khác, cô ấy rất sợ bản thân mình rung động, nhưng lại dám thừa nhận bản thân đã rung động…đến cuối cùng cô ấy không phải sợ yêu mà là sợ không thể cùng người mình yêu sống một cuộc đời bình dị….
Ngày nghĩ đêm mơ, tối nay cô ngủ sớm hơn bình thường, chắc có lẽ là do mới trở về bản thân còn chút mệt, hoặc có thể là do tháng vừa rồi cô không ngủ đủ giấc, bây giờ chỉ muốn lăn ra ngủ mà không nghĩ ngợi… Vậy mà lại vô tình mơ thấy cảnh cô cùng Hoa Thần, có cả Tiểu Bảo đáng yêu cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn cơm, đôi chân của Hoa Thần cũng lành lặn một cách thần kỳ, ba người bọn họ nắm tay nhau cùng đi trên một con đường rất hạnh phúc… Hạnh phúc tới mức trong mơ cô cười tươi như hoa, bên ngoài cũng không thể giấu đi niềm vui đó… cả trong mơ lẫn thực tế khóe miệng cô đều cong lên rõ ràng, có đôi khi lại phát ra tiếng cười….
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!