CHƯƠNG 852: HÔN LỄ LONG TRỌNG
Cảm giác mệt mỏi cả ngày trở nên càng nặng nề hơn.
Cảnh trước cửa phòng cũng bị Bắc Minh Thiện vừa trở về nhìn thấy.
Đối với tình cảnh như thế, tâm trạng của anh cũng nặng nề giống hệt Cố Hạnh Nguyên.
“Đừng quá tự trách, cũng đừng cảm thấy áy náy với con bé, anh hiểu.” Nói xong, anh nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, hy vọng có thể cho cô chút an ủi.
Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy rất mất mát: “Có phải em không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ không? Cả ngày ở bên ngoài vì chuyện của mình, lại bỏ quên ba đứa nhỏ.”
“Có rất nhiều chuyện chúng ta không thể xoay sở được, em có sự nghiệp của mình là chuyện tốt. Bọn nhỏ cũng sẽ từ từ hiểu thôi, em phải cho mình và bọn nhỏ chút thời gian.” Bắc Minh Thiện cũng không mượn cơ hội quở trách cô, ngược lại còn thật lòng khích lệ.
Những lời này khiến Cố Hạnh Nguyên đang mất mát thoáng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đây không giống phong cách của anh lắm, nhất là cô có thể cảm nhận được anh hơi phản đối chuyện mình ra sách.
“Rốt cuộc là anh muốn nói gì, chẳng lẽ là mèo khóc chuột?”
Mèo khóc chuột… Bắc Minh Thiện đã rất quen thuộc với cách miêu tả này rồi.
Trước đây cô cũng từng nói mình như thế.
Mỗi người có ký ức sâu sắc nhất với mình đều có một ấn tượng khó phai nhoà.
Ấn tượng này có thể tốt hoặc xấu, nó rất khó bị hiện tượng khách quan bên ngoài làm ảnh hưởng.
Nói cách khác đó là rất khó xoá nhoà.
Ấn tượng của Cố Hạnh Nguyên với Bắc Minh Thiện chính là như thế.
Dù anh đã nhận ra những gì mình làm trước đây là sai lầm, đến tận bây giờ vẫn đang không ngừng sửa đổi bản thân.
Nhưng hiệu quả cũng không được rõ ràng lắm.
Đây thật sự là một thực tế rất đáng buồn.
Bắc Minh Thiện cười khổ, sau đó lấy một tấm thiệp màu đỏ trong túi ra đưa cho cô: “Đây là của em.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn chữ Hỉ màu vàng, hơi cau mày.
Đây là phản ứng bản năng của cô với thiệp mời.
Nhưng cô vẫn nhận lấy rồi mở ra.
Vẻ mặt của cô lập tức thay đổi.
Mỉm cười, ngạc nhiên cùng với vẻ vui mừng rất rõ ràng… “Cái con nhóc chết tiệt này, giữ bí mật hay thế…” Cô nắm chặt thiệp mời nói.
Thấy cô vui vẻ, Bắc Minh Thiện cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra ít nhất vẫn có chuyện khiến cô vui vẻ một chút.
“Không phải bọn họ giữ bí mật tốt, mà là mấy ngày nay em thật sự quá bận rộn, bọn họ hoàn toàn không tìm thấy em mà thôi.”
Từng cảnh tượng như trong phim diễn ra trước mặt hai người già ngồi trên sofa, khiến bọn họ đều hơi khó hiểu.
“Nguyên, Thiện, hai đứa đang diễn tuồng gì vậy? Cảm xúc thay đổi liên tục chẳng khác nào bọn trẻ con.”
Bắc Minh Thiện ung dung đi tới bên cạnh mẹ: “Cảm xúc thay đổi liên tục là cô ấy không phải con.” Nói xong, anh còn cố ý đến gần bên tai Dư Như Khiết, nhỏ giọng nói: “Con thấy cô ấy chắc là bị mãn kinh trước tuổi rồi.”
Tuy đã nói nhỏ hơn, nhưng hình như anh cũng không cố ý giấu Cố Hạnh Nguyên, cho nên tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Cút! Ai nói với anh em bị mãn kinh trước tuổi hả, hơn nữa có ai bị mãn kinh sớm như vậy à. Em thấy Dương Dương nói chuyện không biết suy nghĩ như thế chắc là di truyền từ anh. Sau này đừng có lấy cái này ra dạy dỗ con nít, cũng giống câu ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’ ấy.”
Cố Hạnh Nguyên nhanh nhẹn phản kích, khiến Bắc Minh Thiện trợn mắt với cô, trong chốc lát quên mất phải cãi lại.
“Rốt cuộc tên Vân Chi Lâm này đã dạy em bao nhiêu thứ? Con cừu nhỏ dịu dàng lúc trước chạy đâu mất rồi…”
Vừa nhắc tới Vân Chi Lâm, Dư Như Khiết lập tức cất lời: “Nguyên, hôm nay Chi Lâm đến tìm con, thấy con không có ở nhà thì đi luôn, cũng không nói là có chuyện gì.”
“Cậu ta không nói với mọi người à?” Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Tên này đúng là chẳng ra làm sao, chuyện lớn như vậy cũng không nói với mọi người.”
“Thiện, rốt cuộc Chi Lâm đã xảy ra chuyện gì, con mau nói đi, đừng để mọi người sốt ruột.” Dư Như Khiết không biết con trai lại nói cái gì, trong lòng có hơi nôn nóng.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên cũng đã đứng bên cạnh Mạc Cẩm Thành.
Cô còn chưa kịp nói gì, Bắc Minh Thiện đã giật thiệp mời trên tay cô lại, mở ra đưa tới trước mặt hai ông bà: “Chính là thứ này.”
… “Chi Lâm sắp kết hôn rồi sao?” Dư Như Khiết vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Giọng điệu kia khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi ghen tị, cảm thấy tin vui của Vân Chi Lâm còn khiến mẹ vui vẻ hơn tin vui của mình.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của mẹ mình, dường như Bắc Minh Thiện hơi ghen ghét.
Nếu là trước đây, cho dù có dùng súng chĩa vào đầu anh cũng sẽ không như thế.
“Không phải chỉ là kết hôn thôi sao, có cần vui vẻ như thế à…” Nói xong, anh cố ra vẻ coi thường xoay người đi về phía phòng ăn: “Xem ra mọi người ăn bữa cơm tinh thần này là đủ rồi. Con bận rộn cả ngày, vẫn cần phải bổ sung một chút thức ăn mới được.”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh tựa như đang đi trong gió rét, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, thổi rụng mấy chiếc lá khô bay xuống sau lưng anh… “Thằng bé ghen tị…” Dư Như Khiết thấy dáng vẻ “ủ rũ” của con trai thì cũng không để tâm lắm, trên mặt vẫn còn chứa ý cười, nhỏ giọng nói với Cố Hạnh Nguyên và Mạc Cẩm Thành.
“Bà thật là…” Mạc Cẩm Thành thấy lúc này, người làm mẹ là Dư Như Khiết chẳng những không an ủi con trai mà còn tiếp tục kích thích anh: “Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm, bữa cơm tinh thần dù có tốt hơn nữa cũng không bằng đồ ăn.”
“Được…” Dư Như Khiết cười đứng lên.
Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn thấu phản ứng của Bắc Minh Thiện, hiếm khi thấy chuyện gì còn có thể kích thích anh, nhưng trông anh ghen tị thật sự rất thú vị.
Cô vô thức mỉm cười.
… Ăn bữa tối xong, Cố Hạnh Nguyên buông bát đũa xuống rồi lau miệng: “Em đi gặp Anna một lát, sắp kết hôn rồi, chắc cô ấy cũng có nhiều chuyện cần giúp đỡ.”
Nói xong, cô đứng lên muốn đi ngay…”
“Mẹ, mẹ, chúng con cũng muốn đi…”
Hóng hớt là một trong những bản năng của trẻ con, nhất lên một đứa nhỏ nghịch ngợm như Dương Dương và tò mò như Cửu Cửu.
“Cục cưng, có lẽ mẹ sẽ bận bịu đến rất khuya, hôm nay mấy đứa đừng đi theo được không, ngoan ngoãn ở nhà với bà nội đi.” Cố Hạnh Nguyên biết tình cảm giữa Cửu Cửu và Anna rất tốt, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ con bé.
Nhưng lại không có tâm trạng dỗ dành Dương Dương: “Con hóng hớt cái gì, nhìn Trình Trình đi kìa. Còn không mau lên lầu làm bài tập đi.”
Thật ra Dương Dương cũng đã sớm đoán trước sẽ có kết quả như vậy, nhưng cậu bé vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng, cho rằng có thể thoát được.
Nhưng cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại.
….
Lúc này, trong một căn biệt thự ở lưng chừng núi Căn nhà nhỏ ấm áp của Hình Uy và Lạc Kiều.
Nơi này đang vô cùng náo nhiệt.
Lạc Kiều ôm con ngồi xếp bằng trên sofa, nhìn Anna đang đỏ bừng mặt bằng ánh mắt mong chờ: “Này, cậu kể xem sư huynh của tớ cầu hôn cậu như thế nào vậy?”
“Anh ấy…” Lúc này nhắc tới Vân Chi Lâm, dù Anna đã có quan hệ rõ ràng với anh, cũng đồng ý gả cho anh, nhưng nhắc tới chủ đề này, tim cô vẫn sẽ đập thình thịch.
“Kiều Kiều, người ta ngại nói thì đừng ép, làm gì thực tế hơn đi, chúng ta xem thử có thể giúp được gì thì giúp.” Hình Uy không chịu được người ta lúng túng như thế.
Nhưng dường như cô vợ nhỏ của anh ta cũng không có suy nghĩ giống anh ta, cô là một người hóng hớt không sợ lớn chuyện, không hỏi rõ vấn đề thề không bỏ qua, huống hồ đây còn là bạn tốt của cô.
Cô thật sự muốn biết sư huynh của mình làm gì, để sau này mình còn có thể dùng những chuyện đó trêu anh ta.
Biết bao nhiêu năm qua, mình đã bị Vân Chi Lâm chọc tức biết bao nhiêu lần, lần này là một cơ hội vô cùng tốt, không thể bỏ qua được.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi kia của Kiều Kiều, Anna có thể làm gì được, ngoài thành thật khai báo thì thật sự không còn cách nào khác nữa.
Người ta cũng không tinh ranh như Lạc Kiều, là một “đứa bé ngoan ngoãn”. Đây là một yếu tố để Cố Hạnh Nguyên trở thành bạn với cô ấy.
Đương nhiên đây cũng là một trong những lý do Lạc Kiều trở thành bạn của cô ấy.
Xã hội bây giờ khẩu phật tâm xà, bạn bè có ý đồ xấu nhiều không đếm xuể. Không hề nói quá, thử hỏi mỗi một người có bạn, bên người có thể thiếu loại người này sao?
Câu trả lời chắc chắn cũng sẽ là một sự thật “máu chảy đầm đìa”.
Đây chính là hiện thực.
Bạn tốt như Anna thật sự ít lại càng ít.
Đương nhiên với bạn bè như thế, sao có thể không chân thành được. Không chỉ cô ấy, Lạc Kiều và Cố Hạnh Nguyên cũng chân thành với nhau như thế.
Bọn họ đã hình thành một “tam giác sắt” cứng rắn không thể phá vỡ.
“Thật ra… Thật ra anh ấy cũng không xem như cầu hôn tớ…” Anna ấp úng nói.
Lạc Kiều mang tâm trạng hưng phấn, nhưng lại nhận được một câu trả lời khiến cô mất hứng.
Cô không nhịn được bĩu môi: “Nhàm chán, đúng là quá nhàm chán. Anna, cậu bị anh ấy thu phục dễ dàng quá. Nếu là tớ, tớ không bảo anh ta chạy hộc máu chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Hình Uy ở bên cạnh nghe vậy, thật sự không biết nên nói vợ mình thế nào.
“Lúc đầu Hình Uy cầu hôn cậu, cậu cũng đâu có làm thế, không phải cũng ngoan ngoãn gả đi sao.” Khi nãy Anna bị tra hỏi làm lúng túng, bây giờ đã bắt được cơ hội phản kích Lạc Kiều.
… Lạc Kiều cạn lời mất một lúc… Cô suýt chút ném cục cưng trong lòng sang một bên, sau đó đi trừng trị Anna rồi: “Ha! Không ngờ cậu bị đại sư huynh dạy hư rồi.”
Anna cười chạy nhanh về phòng ngủ của mình, còn để lại một câu: “Tớ không dễ bị anh ấy dạy hư như thế đâu, tớ mệt rồi, phải đi ngủ đây.”
… Hôn lễ của Vân Chi Lâm và Anna cử hành vô cùng long trọng.