CHƯƠNG 841: HÀM Ý SÂU XA
“Cũng không còn sớm nữa các cháu ngoan ngoãn đi ngủ đi.” Mạc Cẩm Thành mỉm cười nhìn ba đứa nhóc đang vây xung quanh Dư Như Khiết.
Cửu Cửu khẽ cau mày quay lại nhìn ông ta, mặt có vẻ không nỡ nói: “Để bà nội kể thêm cho tụi cháu nghe một câu chuyện nữa đi ạ.”
Dư Như Khiết cười hà hà: “Đứa trẻ ngoan phải đi ngủ đúng giờ, hơn nữa ội cũng thấy hơi mệt rồi. Ngày mai được không, ngày mai sẽ kể tiếp cho các cháu nghe.”
Ba đứa trẻ nghe kể chuyện vẫn còn chưa thấy đủ.
Trong ký ức của Trình Trình và Dương Dương cũng chỉ có đúng hai lần thôi.
Lần đầu tiên là ở nông trường, còn lần nữa là lúc ở bên cạnh bà ngoại.
Nhưng mà họ đều đã không còn nữa rồi.
Đúng là chuyện khiến người ta cảm thấy rất bi thương.
Nhưng mà cũng may mà bọn trẻ vẫn còn có bà nội.
Trình Trình đưa tay ra níu lấy bàn tay bé nhỏ của Cửu Cửu: “Chúng ta đi vào phòng thôi, đã rất muộn rồi, ông bà nội cũng cần phải nghỉ ngơi nữa.”
Cửu Cửu mở to đôi mắt gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh trai.
Lúc này Dương Dương cũng ngáp một cái thật lớn: “Không biết ba mẹ đang làm gì, đã mấy giờ rồi còn chưa về nữa. Có phải đây gọi là cả đêm không về không?”
“Đừng nhọc lòng nữa, trở về ngủ đi.” Trình Trình dùng giọng điệu uy nghiêm của anh trai.
“Đúng vậy, ngoan ngoãn đi ngủ đi, bọn họ sẽ trở về nhanh thôi.”
* Đường phố London lúc nửa đêm đã khôi phục lại trạng thái yên tĩnh cổ kính.
Chỉ có một ít náo nhiệt như lúc ban ngày.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đi dạo bộ cùng nhau dọc bờ sông Thames, dòng sông êm đềm chảy bên cạnh bọn họ.
Nơi đây không náo nhiệt giống như bến Hải Thành.
Nhưng thỉnh thoảng, sẽ thổi vào tai bọn họ môt khúc nhạc mềm mại.
Khiến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
“Cảm ơn anh đã sắp xếp chuyến du lịch lần này.” Cố Hạnh Nguyên đưa mắt nhìn sang dòng sông yên tĩnh và đôi mắt chớp nháy ánh đèn xanh đỏ của thành phố London.
“Chẳng lẽ giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy sao, xa lạ đến vậy? Anh sắp xếp chuyến du lịch này mục đích là để hai ông bà được thư giãn, hai là để mấy đứa trẻ được mở rộng tầm mắt, tầm tuổi này cũng nên đi ra nhìn thế giới rồi. Ba nữa là nếu muốn nói cảm ơn thì cũng nên là anh nói mới đúng. Lúc trước anh không giỏi trong việc biểu đạt cảm xúc như thế này, cho đến khi em xuất hiện, anh mới phát hiện bản thân mình đã bất giác thay đổi từ lúc nào không hay.”
“Sao nào, anh phát hiện ra anh không hài lòng với bản thân anh bây giờ, định tìm em tính sổ sao?”
Cố Hạnh Nguyên ngoảnh đầu, trong ánh mắt vụt lóe lên một tia bất an không nói thành lời. Thật ra cô không cần thiết phải như thế này.
Nếu như là một người lạ, cho dù biến thành thế nào đi nữa đều không ảnh hưởng đến bản thân cô.
Nhưng người đàn ông bên cạnh mình thì lại khác.
Bắc Minh Thiện thản nhiên cười: “Anh đã từng có dự định thế này, bởi vì lúc ấy anh không hề thích sự thay đổi này. Một người cô độc bao nhiêu năm, rất khó tiếp nhận một người khác bỗng nhiên xông vào cuộc sống của mình, có thể nói là rất bài xích đối với việc này.”
“Cho nên anh chọn cách dày vò em khoảng thời gian đó sao? Em nói thẳng cho anh biết, lúc đó em cũng cực kỳ ghét anh. Đặc biệt là lúc em biết có Trình Trình, cảm giác con đi theo người lạnh lùng như anh thì sẽ không thế nào sống tốt được.”
“Không sai, cách nghĩ của em lúc đó rất chính xác, đến tận bây giờ anh cũng nghĩ lúc đầu anh quả thật không đủ tư cách làm ba.
“Anh cũng rất hiểu rõ bản thân đấy. Nói ra nghe xem nào, từ lúc nào anh bắt đầu biết hối cải vậy?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi mệt nên dứt khoát tìm một chiếc ghế bên vệ đường ngồi xuống.
Bắc Minh Thiện cũng ngồi xuống cạnh cô.
Anh hít thở sâu vài cái, khiến anh cảm giác rất thoải mái.
Lần mà làm anh quyết định thay đổi nhất đó là khoảng thời gian ở trong tù. Sự kiên trì của em đã triệt để cảm động anh.” Nói xong anh quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, trong ánh mắt lóe lên ngọn lửa nóng bỏng.
Đó đã là chuyện quá khứ, Cố Hạnh Nguyên không nghĩ đến Bắc Minh Thiện vẫn còn nhớ đến việc này.
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt khiến bản thân cảm thấy loạn nhịp.
Cô hạ mắt nhìn xuống đá lát trên vỉa hè.
“Em chỉ đơn giản là làm việc nên làm thôi, đối với em mà nói đó chỉ là báo ân.”
Nghe cô nói không đầu không đuôi, trông biểu cảm của cô có vẻ hoang mang.
Bắc Minh Thiện cười thản nhiên: “Nếu như nói là em báo ân thì anh làm như thế là vì gì chứ?”
“Em…em làm sao biết được chứ, em cũng không phải là con sâu trong bụng anh.”
“Vậy em thấy ngày tháng sau này chúng ta làm sau đi tiếp được đây? Ai lo việc nấy hay là cứ tạm bợ thế này?”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy không khí xung quanh dường như trở nên nóng lên.
Hai tay không biết nên đặt ở đâu mới tốt, thậm chí có thể cảm giác được lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Giữa hai người bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, chuyện nên có hay không nên có thì cũng đều xảy ra rồi.
Theo lý mà nói, bây giờ có xảy ra bất cứ chuyện nào nữa thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Giữa chúng ta còn gì có thể tạm bợ chứ…”
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, cô vừa nói lại vừa bất giác đặt tay lên chiếc nhẫn được đeo vào lúc thừa nước đục thả câu.
Xem ra anh đã có được đáp án vô cũng vừa lòng rồi.
Rèm cửa sổ bên trong phòng đã được Mạc Cẩm Thành kéo lại trước khi bọn trẻ đi ngủ.
Ánh đèn rực rỡ về đêm không thể nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn trẻ nữa.
Yên tĩnh, dường như không khiến cho bọn họ thật sự có được giấc ngủ ngon.
Trình Trình và Dương Dương cứ liên tục trở người khiến chúng không ngủ ngon giấc như em gái mình.
Bọn trẻ đã lớn rồi, tuy vẫn là trẻ con nhưng không thế phủ nhận rằng tư duy của chúng đã bắt đầu trở nên phức tạp hơn.
Đầu tiên Trình Trình ngồi dậy, thằng bé sợ đánh thức Dương Dương và em gái đang ngủ say.
Thằng nhóc rón ra rón rén rời khỏi giường, hơn nữa còn lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ đi ra phòng khách.
Qua một lúc, ánh đèn thành phố để lại một vệt sáng trong căn phòng.
Đúng là một thành phố mỹ lệ, nhưng ba mẹ vẫn chưa về, lúc này họ đang ở đâu chứ?
“Cạch cạch…”
Tiếp sau đó là tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
Trình Trình ngoảnh lại, mượn chút ánh sáng yếu ớt trông thấy một bóng dáng nhỏ bé.
“Sao em cũng chưa ngủ?”
Dương Dương đi tới cạnh Trình Trình, khẽ thở dài: “Haiz…ba mẹ vẫn chưa về, em làm sao yên tâm mà ngủ cho được cơ chứ.”
“Không phải ông nội đã nói rồi sao, ba mẹ có công việc riêng, em không cần phải lo đâu.”
“Vậy anh không ngủ được là tại sao?” Dương Dương bật lại khiến Trình Trình chỉ biết câm nín.
Con cái vẫn luôn hơi bận lòng đối với ba mẹ mà.
Đặc biệt là hai tên nhóc như bọn chúng, đã không còn là đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cả ngày chỉ biết ngốc nghếch vui chơi, làm loạn nữa.
“Chúng ta phải tìm cách để cho họ ở bên nhau mới được.”
Dương Dương cau mày: “Việc này chúng ta không đủ năng lực để giúp họ đâu, trong sách viết cái gọi là duyên phận. Có những người có duyên phận với nhau thì cho dù cách xa cả ngàn cây số cũng sẽ về bên nhau. Nhưng những người không duyên phận với nhau thì cho dù có ở bên cạnh cũng sẽ chia tay thôi. Em cảm thấy ba mẹ chúng ta thuộc cái thứ hai.
Trình Trình rất bất mãn với luận điệu này của Dương Dương: “Nếu như bọn họ không có duyên phận thì sao lại sinh ra ba chúng ta chứ. Anh cảm thấy dường như họ đang trốn tránh điều gì đó.”
Suy đoán là cách nhìn của con người đối với sự vật sự việc mà bản thân chưa hiểu rõ.
Bọn trẻ không quá rõ việc giữa ba mẹ chúng, nhưng với thân phận là những người có liên quan thì chúng rất hy vọng có thể có được đáp án.
Đúng lúc này chúng nghe được tiếng “tít”.
Tiếp đó cánh cửa mở ra một khe nhỏ, ánh sáng ngoài hành lang nhanh chóng soi chiếu vào bên trong căn phòng tối đen như mực.
Cánh cửa hiện lên bóng dáng hai người.
Một người cao lớn, người kia lại nhỏ nhắn.
Tiếp đó đèn trong phòng khách bừng sáng lên.
“Bảo bối, sao các con vẫn chưa ngủ, đã mấy giờ rồi.”
Lúc đèn sáng lên, Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ đứng ở cửa sổ ngoảnh đầu nhìn mình.
Cô biết rõ bây giờ đã là nửa đêm.
Lúc quay về cô cứ ngỡ lúc này mấy đứa nhóc đã đi ngủ rồi.
“Ba mẹ vẫn chưa quay về chúng con không ngủ được.” Trình Trình nhìn bọn họ nói.
“Đúng vậy, muộn thế này mà ba mẹ còn ở bên ngoài, làm sao chúng con yên tâm cho được. A…” Dương Dương làm vẻ mặt ông cụ non nói xong lại ngáp một cái thật dài.
Chẳng giống như con cái đang đợi ba mẹ, ngược lại có vẻ giống ba mẹ đang đợi những đứa con nghịch ngợm trở về nhà.
Bắc Minh Thiện nhìn hai đứa trẻ, tuy chúng không chịu đi ngủ đúng giờ lại còn có chút như tức giận, nhưng lại khiến cho anh cảm thấy cảm động và có cảm giác ấm áp của gia đình.
Các con đã lớn rồi… “Được rồi, được rồi, không phải chúng ta đã về rồi sao, các con mau đi ngủ đi. Sau này không được ngủ trễ như vậy nữa đâu. Thức khuya không tốt cho sức khỏe của các con có biết không hả.” Vẫn là làm mẹ thì sẽ quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của các con.
“Biết rồi ạ.” Dương Dương đã nghe đủ những lời càm ràm quan tâm thế này của mẹ mình.
Dù sao thì trẻ con hơi phản nghịch, cho dù là người lớn muốn tốt cho chúng đi chăng nữa.
Nhưng chúng vẫn hơi hiếu kỳ: “Ba mẹ xem ca kịch lâu như vậy, có phải là lén lút tụi con đi ăn gì rồi không. Sao lại không mang chút gì về hết vậy. Đồ tốt phải chia cho người trong nhà cùng thưởng thức chứ.”
“Chia chia cái gì chứ, mau đi ngủ đi.” Cố Hạnh Nguyên trừng mắt bọn trẻ, cái tên nhóc này đúng là chẳng nói được câu nào nghiêm túc, chỉ biết bẻ lái sang hướng nào đâu thôi.
* Cuối cùng Trình Trình và Dương Dương cũng chịu đi ngủ, đương nhiên là bị thúc ép dưới sự uy nghiêm của cô.
Từ đầu đến cuối, Bắc Minh Thiện không nói ra câu nào hết.
“Lúc nãy sao anh không nói câu nào hết vậy? Lại để em làm người xấu.” Cố Hạnh Nguyên nhỏ giọng oán trách Bắc Minh Thiện rồi ngồi xuống sofa.
Chỉ là nhìn mặt anh mang theo ý cười: “Lẽ nào như thế không tốt sao, một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền. Lúc trước anh làm người xấu còn chưa đủ sao, bây giờ nên đổi lại cho em rồi. Anh cảm thấy làm người ba hiền từ lại càng thích hợp hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!