CHƯƠNG 839: SÁCH TRÊN ĐẦU GIƯỜNG
Dư Như Khiết quay đầu nhìn ông ta cười khẽ: “Cẩm Thành, mấy ngày nay tôi không thấy mệt, chỉ cảm thấy cứ có tâm sự thôi.”
Nghe bà ấy có tâm sự, Mạc Cẩm Thành tiện tay đặt báo lên bàn trà bên cạnh: “Đừng nói bà có tâm sự vì Thiện và Hạnh Nguyên nhé?”
Dư Như Khiết gật đầu: “Đúng thế, mỗi ngày nhìn hai đứa dẫn bọn nhỏ ra ngoài vừa nói vừa cười, tôi thật sự rất vui vẻ. Nhưng sâu trong lòng luôn có một khúc mắc, nhìn như một gia đình hoàn mỹ, nhưng vẫn thiếu thứ gì đó.”
“Có lẽ ý bà là tình thân, đúng là giữa Thiện và Nguyên còn thiếu một chút tình thân, nhưng tôi cảm thấy bà phải cho chúng chút thời gian.”
Dù Mạc Cẩm Thành đồng ý với suy nghĩ của Dư Như Khiết, nhưng ông ta cảm thấy hai người đã có con, ngoài ra bọn họ còn cùng trải qua hoạn nạn.
Đây đều là sự thật ở ngay trước mắt, nhưng lại thiếu chút ăn ý khi tiếp xúc với nhau.
Tuy sự ăn ý này dù là vợ chồng sống với nhau mấy năm, mấy chục năm thậm chí là cả đời còn chưa chắc có, nhưng đối với bọn họ, ăn ý như thế mới là lực thúc đẩy cuối cùng để bọn họ có thể tiến tới với nhau.
Bọn họ không so với những người khác, câu chuyện giữa bọn họ đã tràn đầy trắc trở rồi.
Những trắc trở đó khiến cả hai dễ dàng hiểu rõ đối phương hơn, có thể là tốt, cũng có thể là xấu.
Dư Như Khiết nhìn Mạc Cẩm Thành, bà cũng đồng ý với suy nghĩ của ông ta, nhưng dù sao cũng là người làm mẹ, vẫn lo lắng cho con cái của mình.
Bà cảm thấy nên cho bọn họ một cơ hội ở chung.
Đúng vậy, chỉ cần chịu sáng tạo thì chắc chắn sẽ có cơ hội.
Hai người già một lòng một dạ hy vọng đôi “oan gia” Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên sẽ có một kết quả.
Thật ra cách làm rất đơn giản, đó là tốt nhất nên tìm một cơ hội để bọn họ ở riêng.
Có điều việc này vẫn cần giải quyết một phiền phức tiềm ẩn nho nhỏ – bọn nhỏ.
Mấy ngày nay, ba đứa nhỏ vẫn quấn lấy ba mẹ không thôi. Dù đây chưa chắc không phải chuyện tốt, nhưng nếu muốn “tác hợp” hai người thì phải tách ba đứa nhỏ ra.
… “Mấy cục cưng, mấy đứa cảm thấy quan hệ của ba mẹ thế nào?”
“Tạm được.” Dương Dương cầm lấy gậy ma pháp mẹ mới đồng ý mua cho mình, thuận miệng nói một câu.
Thật ra cậu thấy chuyện giữa ba mẹ cũng không phải chỉ mới đây, cậu đã sớm quen với việc bọn họ lúc gần lúc xa rồi.
Hơn nữa chỉ cần không ảnh hưởng đến việc “ăn uống vui chơi” của mình là được.
Cửu Cửu chớp đôi mắt to, cô bé còn khá nhỏ, không rõ chuyện của người lớn. Nhất là khi đã từng trải qua cuộc sống không có mẹ và ba, bây giờ chỉ cần họ ở bên cạnh, cô bé đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Cho nên cô bé chỉ trả lời một chữ: “Được.”
Nhìn em trai và em gái đưa ra hai lời đánh giá, Trình Trình làm anh trai thì không cho là như thế.
Cậu bé tỏ ra trưởng thành hơn một chút, suy nghĩ cũng tinh tế hơn.
“Cháu cảm thấy có lẽ hai người ở bên nhau khá ổn, dù bây giờ hai người không thường cãi nhau như lúc trước, nhưng vẫn có thể thấy thiếu chút cảm giác gia đình. Cháu rất lo nói không chừng lúc nào đó, hai người sẽ rời khỏi chúng cháu. Lúc đó chúng chúa lại sẽ trở thành đứa trẻ không có ba hoặc không có mẹ.”
Nghe lời Trình Trình nói, Dư Như Khiết cảm thấy rất chua xót. Trình Trình thật sự nói đúng ý bà ấy, bà ấy cũng lo lắng như thế.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên giống như hai con nhím, đều muốn đến gần đối phương, nhưng một khi đến gần lại sẽ bị đối phương đâm bị thương.
Đừng thấy Bắc Minh Thiện lúc nào cũng tỏ thái độ sao cũng được, thật ra anh cũng sẽ thấy tổn thương, nhất là tổn thương do người mình thích gây ra.
Điều này, người làm mẹ là bà ấy hiểu rõ nhất, vì thế bà ấy cũng đã áy náy hơn nửa đời người.
Còn Cố Hạnh Nguyên, trông thì thấy yếu đuối, dù nội tâm rất mạnh mẽ, nhưng đối mặt với chuyện thế vẫn sẽ trở nên yếu đuối.
Ba đứa nhỏ đáng thương, trông như một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cũng chẳng phải hoàn chỉnh lắm.
“Mấy đứa, bà nội có một cách, có lẽ có thể giúp ba mẹ mấy đứa, nhưng cần mấy đứa phối hợp.” Cuối cùng Dư Như Khiết vẫn quyết định nói với bọn nhỏ điều mình nghĩ tối qua.
Khi thực hiện kế hoạch liên quan đến gia đình, rất nhiều người lớn thường bỏ bọn nhỏ ra ngoài, cho rằng chúng còn nhỏ, hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng nào ngờ đứa trẻ cũng là một thành viên trong gia đình, cũng có quyền tham gia quyết định, dù suy nghĩ của chúng không toàn diện ổn thoả như người lớn, nhưng sẽ không cần kiêng dè giống người lớn, thường sẽ nói ra được bản chất của sự việc.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đi.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên ngồi trên sofa xem tivi.
Dường như lúc không có con cái, giữa bọn họ cũng không còn gì để nói với nhau nữa.
Hoặc là miệng bọn họ như bị một cái khoá kéo vô hình đóng lại, dù trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói với đối phương, nhưng lại không tìm được lý do để mở miệng.
Lúc này, trong phòng Tổng thống chỉ có hai người họ.
Cố Hạnh Nguyên hơi thấp thỏm, nhất là khi lén nhìn Bắc Minh Thiện đang ngồi cách mình không xa kia.
Anh đang hờ hững xem tivi, trước mặt là một ly nước đang bốc hơi nóng, một lớp lá trà dày nổi trên mặt nước, trông chẳng khác nào một ông cụ non.
Đặc biệt khi nhìn thấy bên tóc mai của anh đã có mấy sợi bạc.
Thật sự cảm thấy hơi áy náy.
Cánh cửa cách bọn họ không xa mở ra một khe hở, một đôi mắt nhìn vào hai người bên trong.
Nhưng hai người bên trong cũng không chú ý tới.
Một lát sau, khe hở kia khép lại.
… “Ba mẹ đang làm gì thế?” Dương Dương tò mò hỏi Trình Trình vừa mới về từ bên ngoài.
“Ba mẹ đang xem TV, không nói với nhau câu nào.” Trình Trình bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chẳng lẽ bọn họ không nói gì?” Dư Như Khiết truy hỏi.
Trình Trình gật đầu khẳng định.
“Xem ra chiêu này không có tác dụng với ba mẹ… Ông nội bà nội, chúng ta nên nghĩ cách khác thôi.”
Dương Dương cau mày, giơ tay xoa cằm, ra vẻ như ông cụ non: “Trong sách đều nói cô nam quả nữ ở chung một phòng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó…”
“Cả ngày cháu đọc loại sách gì vậy, con nít không nên đọc mấy thứ không lành mạnh.” Mạc Cẩm Thành đứng bên cạnh Dương Dương, giơ tay vỗ nhẹ một cái lên đầu cậu.
“Thật ra cháu chỉ thỉnh thoảng đọc sách mẹ để trên đầu giường thôi, trong đó nói thế. Chẳng lẽ mẹ lén chúng ta đọc loại sách đó?”
Dương Dương đúng là biết đẩy trách nhiệm cho người khác, chỉ mấy câu đã tẩy trắng cho mình rồi.
“Sao mẹ lại đọc loại sách đó được, Bắc Minh Tư Dương, em đừng có ngậm máu phun người, nếu không anh mách mẹ đấy.” Trình Trình nghiêm túc nói.
Cậu bé không cho phép bất cứ một ai gièm pha hình tượng hoàn mỹ của mẹ trong mắt mình, dù là anh em ruột cũng không được, thậm chí ngay cả ba cũng không thể.
“Dương Dương, đứa bé ngoan không thể vì tránh bị phạt mà vu oan cho người khác được, nhất là người đó còn là mẹ của cháu nữa.”
“Anh Dương Dương, mẹ là mẹ tốt của chúng ta, em không cho anh nói xấu mẹ, nếu không sau này em sẽ không quan tâm đến anh nữa…”
Lúc này, Dương Dương như trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích.
“Mọi người thiên vị, mẹ nói cái gì là cái đó, anh nói thì không được. Cháu thật sự nhìn thấy sách trên đầu giường của mẹ mà. Mọi người không tin cháu thì thôi, còn nói là người một nhà, rõ ràng mọi người có thành kiến với cháu!”
Dương Dương thật sự bị chọc giận rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, trông giống hệt Bắc Minh Thiện khi nổi giận, cậu xoay người muốn đi ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi hai bước đã bị Mạc Cẩm Thành ngăn lại.
Ông ta ngồi xổm xuống nhìn Dương Dương, giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt.
Có thể nhìn ra khi nãy Dương Dương không có nói láo: “Dương Dương, ông nội biết cháu nói thật, nhưng cháu cảm thấy nói mẹ như thế là đúng à? Người khác không thể hiểu lầm cháu, nhưng chẳng lẽ có thể hiểu lầm mẹ cháu sao?”
Dương Dương bẹp miệng nhìn Mạc Cẩm Thành, đôi mắt đã đỏ ửng vì khóc.
Đúng thế, cậu bé thật sự cảm thấy có nhiều người hiểu lầm mình như vậy thật sự rất uất ức.
Nhưng những lời ông nội vừa nói cũng đã đánh sâu vào lòng cậu.
Cậu không thể chấp nhận cảm giác bị người khác lên án, cho dù những gì bọn họ nói không hề có đạo lý.
Nhưng lại dễ dàng chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của cậu hơn.
Có điều khi nói ra những lời đó với vẻ mặt ôn hoà, mọi chuyện lại dễ chấp nhận hơn nhiều.
Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng.
Có điều ai cũng đều thích nghe những lời lọt tai, những lời khiến mình thoải mái hơn.
Người lớn là vậy, trẻ con càng thế.
“Cháu cũng không muốn tin là mẹ trở nên xấu xa, nhưng thật sự là cháu từng đọc trong sách ở chỗ mẹ mà, cháu còn nhớ tên của quyển sách kia là “Độc Giả” gì đó…”
Vừa nghe thấy tên sách, mọi người mới xem như thở phào.
Thì ra là như thế, Mạc Cẩm Thành cũng từng đọc quyển tạp chí này.
“Đứa nhỏ ngốc này…” Ông ta cười ha hả vỗ vai Dương Dương: “Đó không phải sách, đó là một quyển tạp chí.”
“Tạp chí?” Dương Dương nhìn dáng vẻ của những người khác, cậu thấy hơi khó hiểu, xem ra quyển tạp chí tên “Độc Giả” kia cũng không phải sách nhảm nhí gì.
“Đúng, trên quyển sách kia sẽ kể rất nhiều câu chuyện của người lớn, nhìn thấy câu cháu nói trong đó cũng rất bình thường. Nhưng cháu chưa từng đọc hết bài văn trong đó, hơn nữa có lẽ cũng không hiểu câu từ trong đó có ý gì đã sử dụng linh tinh. Như thế rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Sau này cháu phải đọc nhiều sách, học hành đàng hoàng, không thể gây ra trò cười như thế nữa. Ở nhà sẽ không ai nói gì cháu, nhưng sau này một khi rời khỏi nhà mà nói bậy bạ như thế sẽ rất dễ đem lại phiền phức cho mình, có lẽ làm tổn thương người mà cháu không muốn làm tổn thương nữa, đến khi đó muốn cứu vãn cũng không được nữa rồi, có hiểu không?”
Đúng là trước giờ Dương Dương chưa từng quan tâm vấn đề này, dù lúc trước cũng có người từng nói thế với mình.
Hoặc là chưa từng thật sự suy xét đến vấn đề này.
Mãi đến hôm nay mới thật sự hiểu rõ sự khó chịu khi dùng từ linh tinh.
“Ông nội Mạc, sau này cháu sẽ học tập thật giỏi, nghiêm túc học hành.”
Trang chủ / Nhiệm vụ sinh đẻ / CHƯƠNG 840: MỐI QUAN HỆ THÚ VỊ.
Home Ngôn tình Đam Mỹ Bách Hợp Sắc Sủng Thêm Đăng nhập Nhiệm vụ sinh đẻ CHƯƠNG 840: MỐI QUAN HỆ THÚ VỊ.
Ông đi đến trước mặt Dương Dương: “Xin lỗi, là ông đã hiểu lầm cháu, ông không nên nói như vậy.”
“Hihi, không sao, ông cũng đâu phải nói cháu chỉ một lần, cháu đã quen rồi. Cũng trách cháu nói linh tinh mà ra, sau này sẽ không thế nữa. Nhưng lúc nãy, cháu thật sự hơi giận ông đấy.”
Trên gương mặt nhỏ của Dương Dương lập tức nở một nụ cười, cậu không phải là người hay ghi thù, chỉ cần có thể rửa sạch oan ức, vẫn sẽ không để trong lòng.
Một đám mây đen coi như đã tan, nhưng một vấn đề vẫn cứ lởn vởn trên đầu họ.
Nên dùng cách gì để ba mẹ gần nhau hơn đây?
Mọi người đều tránh đi, để họ ở riêng thì không được.
Cửu Cửu chớp mắt mắt to mấy cái, dường như nghĩ ra một cách: “Ừm… cháu nghĩ, để ba và mẹ đi xem phim thì sao? Cháu thấy trong phim truyền hình đều diễn như vậy, xem xong sẽ nắm tay nhau bước ra ngoài.”
“Như vậy được không?”
Phương pháp nghe có vẻ quả thực khá ổn, nhưng thật sự có tác dụng với hai người không?
Rất nhiều khi, một việc vốn rất đơn giản, lại bị người lớn nghĩ cực kỳ phức tạp hoặc khó khăn.
Nhưng trẻ con sẽ luôn đơn giản hóa vấn đề như vậy.
Xem phim, chủ ý này quả thực là một cách không thể đơn giản hơn được nữa để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nghĩ mà xem, có bao nhiêu người không phải đến với nhau như vậy sao? Mời hay là được mời, đến cuối cùng chẳng phải vẫn tay nắm tay bước ra từ rạp phim sao?
Nếu đã xác định được phương pháp rồi, việc tiếp theo cứ làm thuận theo trình tự là được.
* Đưa hai tấm vé vào tay của Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, đã là chập tối ngày thứ hai rồi.
“Này.”
Mạc Cẩm Thành ngồi trên sofa, vừa dứt lời, hai tấm vé giống như biến ảo thuật xuất hiện trong tay ông ta, tiếp đó đưa vào tay của Bắc Minh Thiện ngay bên cạnh.
Việc này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng vẫn đưa tay nhận vé, xem cẩn thận, đây là hai tấm vé của nhà hát kịch Hoàng Gia, tên vở kịch là “Mèo”.
Nhìn thấy vở kịch này, lại khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ, anh mỉm cười: “Con vẫn luôn muốn xem vở kịch này, chỉ là mấy năm nay vẫn không có thời gian sắp xếp.”
“Ồ, vậy à? Xem ra con khá may mắn đấy.” Mạc Cẩm Thành nhìn thấy anh cực kỳ thích thú, xem ra chút thay đổi nhỏ mà mình chuẩn bị riêng vẫn là đúng đắn.
Đối với hai người đã từng trải qua mưa gió mà nói, xem nhạc kịch càng thích hợp với mặt trưởng thành của họ hơn.
Tiếp đó, Bắc Minh Thiện đối mặt với việc chỉ có hai tấm vé thì hơi khó, anh cảm thấy một vở kịch hay như vậy, thì cả nhà nên cùng nhau thưởng thức.
“9 giờ tối nay bắt đầu biểu diễn, thời gian còn lại cũng không có nhiều. Ba hy vọng các con có thể trải qua tối nay vui vẻ một chút.” Mạc Cẩm Thành thiện ý nhắc nhở một câu.
Lúc này, đúng lúc Cố Hạnh Nguyên từ nhà tắm đi ra.
Nhưng đã ăn mặc chỉnh tề.
Dù gì cũng không thể tùy ý như ở nhà vậy, đương nhiên cho dù là trong biệt thự Bán Sơn của Bắc Minh Thiện, cũng giống như ở đây vậy.
“Nguyên, con ra đúng lúc lắm, chỗ ba có hai tấm vé, mời con và Thiện đi xem nhạc kịch.”
Việc này khiến Cố Hạnh Nguyên ngây người, lịch trình vào khoảng thời gian này đều sắp xếp để mọi người cùng nhau, sao bỗng nhiên lại nhảy ra một cái khác thế.
“Ba nuôi, lẽ nào không phải chúng ta cùng nhau đi sao?”
“Chỗ ba chỉ có hai tấm vé, đương nhiên chỉ có hai người con và Thiện rồi. Thiện rất muốn xem vở kịch này.”
Cố Hạnh Nguyên bất giác nhìn Bắc Minh Thiện, dường như nhìn ra được sự phấn khích trong đôi mắt anh.
Nếu tối nay cùng Bắc Minh Thiện đi xem kịch, việc này thật sự khiến cô cảm thấy hơi khó xử, hoặc có thể nói là không biết làm thế nào.
Họ rất ít khi ở riêng rồi, xem phim gì đó lại càng khó nói hơn.
“Ba nuôi, buổi tối con còn phải chăm sóc mấy đứa trẻ con…”
Cô muốn tìm cho mình một lý do để từ chối.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn cô, dường như lộ ra một tia mất mát.
“Tối nay cứ giao bọn trẻ cho ba và dì Như Khiết đi. Các con cứ yên tâm đi xem kịch, đây cũng coi như là cho các con nghỉ phép, muốn chơi đến mấy giờ về cũng được, cho dù buổi tối không về cũng không sao.”
Xem ra Mạc Cẩm Thành cố chấp muốn hai người họ cùng đi xem kịch rồi.
Cố Hạnh Nguyên thấy vậy, ngại thể diện của người già, cũng không tiện thoái thác nữa.
“Vâng, con đi thay quần áo.” Nói xong, cô xoay người vào phòng ngủ.
Nhìn Cố Hạnh Nguyên đi vào, Mạc Cẩm Thành nhìn Bắc Minh Thiện cười: “Lúc nãy nó nói không muốn đi, có phải con cảm thấy hơi thất vọng không?”
Đối mặt với Mạc Cẩm Thành, lần này Bắc Minh Thiện cũng đã gật đầu.
Anh đã buông bỏ thứ gọi là “thể diện” mà mình vẫn quen giữ lấy.
Anh đã từng quan tâm như thế, nhưng bây giờ lại phải thay đổi.
Không thể không nói, đây đều quy về nhân vật mục tiêu của chủ đề – Cố Hạnh Nguyên.
“Cảm giác giữa chúng con vừa gần vừa xa. Không ngờ đối mặt với cô ấy còn khó hơn bất kỳ cuộc đàm phán thương nghiệp nào.”
Mạc Cẩm Thành nhìn anh, mỉm cười: “Sao thế, con chuẩn bị nhận thua như vậy rồi? Vậy thì những gì con làm trước đây… Ba vẫn nhìn thấy trên tay con bé có chiếc nhẫn mà con tặng nó. Chàng trai, nó không tháo ra thì chứng tỏ con vẫn còn hy vọng, thực ra con bé đã cho con cơ hội rồi, con phải nắm bắt cho tốt đấy.”
Nghe xong lời của ông ta, trong lòng Bắc Minh Thiện dường như trở nên nhẹ nhõm hơn.
Lúc này, anh trở nên giống như một thiếu niên mơ hồ đang tuổi thanh xuân, đang vì thanh xuân bồng bột mà hơi thấp thỏm.
Lúc này, anh cần một người đi trước, ít nhất là một tiền bối mà anh không ghét, hơn nữa có thể tin cậy được.
Từ khi ba qua đời, trong cuộc đời của anh vẫn luôn thiếu đi một nhân vật như vậy.
Điều này quả thực khiến anh cảm thấy hơi hối hận, sự điên cuồng thời niên thiếu đã trở thành “vốn liếng” hối hận lúc này.
Cũng may anh may mắn không hề bị sa đọa, cuối cùng một “người đi trước” khác đã xuất hiện trong cuộc đời, đó chính là Mạc Cẩm Thành.
Vào lúc cuối cùng Bắc Minh Thiện đã chấp nhận mẹ của mình, ông ta đã gánh vác trọng trách của người làm ba.
Mà ông ta cũng rất vui lòng gánh vác trách nhiệm này.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần Dư Như Khiết vui vẻ, hạnh phúc, ông ta làm thì cũng được.
Hai là, ông ta đã từng có ấn tượng với Bắc Minh Thiện, nói thật lòng là không được tốt lắm, nhưng sau khi hóa giải thì lại khiến cách nhìn của ông ta thay đổi, thậm chí có thể nói là ngược với cách nhìn trước đây.
Kinh nghiệm nói với ông ta, người này không phải là một quý công tử được nuông chiều hư hỏng.
Hơn nữa, giữa người đàn ông này với con gái nuôi của mình, tuy rằng tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông ta vẫn có thể nhìn ra họ không thể rời xa đối phương.
Tương sinh tương khắc, tuy rằng sẽ có ma sát hoặc là gì đó, sẽ tạo thành một số tổn thương cho đối phương, nhưng lại càng thêm không thể tách rời.
Đây là một mối quan hệ rất thú vị.
*** Trên con phố London vào chạng vạng tối, tuy rằng hơi lạnh, nhưng lại cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Họ không lựa chọn ngồi taxi, mà lên xe bus tham quan hai tầng.
Mấy ngày nay, chỉ lo chơi cùng bọn trẻ, bản thân lại không có nhiều tâm tư ngắm phong cảnh.
Từ bên đường vọng đến khúc nhạc mà nghệ sĩ đường phố biểu diễn, khiến con đường đến nhà hát này trở nên lãng mạn hơn nhiều.
“Hôm nay em mặc rất đẹp.”
Lời khen ngợi bất ngờ từ Bắc Minh Thiện đã khơi gợi nội tâm Cố Hạnh Nguyên xao động.
Đây là một bộ lễ phục mà anh từng chọn cho mình.
Cô không biết vào lúc ra ngoài, vì sao bản thân lại mặc bộ đồ này, ma xui quỷ khiến, hoặc là có nguyên nhân khác.
Tóm lại, bây giờ xem ra là lúc dùng nó.
“Cảm ơn, bộ này của anh cũng không tồi.” Cố Hạnh Nguyên lễ phép đáp lại lời khen của Bắc Minh Thiện.
“Nếu như em không thích xem nhạc kịch, anh nghĩ chúng ta có thể đi xem cái khác.” Trên đường, Bắc Minh Thiện âm thầm quan sát biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên.
Dường như cô không hứng thú với nhạc kịch như mình.
Đương nhiên, lúc anh nói câu này cũng đã dằn vặt một hồi, nhưng vì để dỗ cô vui, bản thân nên lịch thiệp một chút.
*** Cố Hạnh Nguyên làm sao lại không biết đây là anh nhượng bộ, thực ra lúc thay đồ, cô vẫn nghe lén một chút cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Đối với ý tốt của người già, cô thật sự cảm kích. Nhưng đối với vấn đề mình và Bắc Minh Thiện có tương lai hay không, đây vẫn là một ẩn số.
Thời gian, vẫn là vì thời gian.
Khi tất cả đều chưa thật sự xác định, cô cảm thấy trạng thái thế này là tốt nhất rồi.
Lúc gần lúc xa có thể khiến hai người họ đều có kiềm chế, cũng có thể có đủ không gian để xem xét có nên để mối quan hệ này tiến gần thêm một bước, hoặc là cứ tiếp tục thế này.
Sự thay đổi của Bắc Minh Thiện bây giờ vẫn chưa đủ khiến cô thật sự yên lòng.
Bây giờ cô là một con chim sợ cành cong, một con chim cần thời gian để tự chữa lành vết thương.
“Không cần đâu, chúng ta cứ xem bộ nhạc kịch đó đi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, hơi mỉm cười.
* “Mèo” không hổ là một bộ nhạc kịch vĩ đại, quả thực có thể khiến khán giả hưởng thụ cái đẹp.
Rất thuận lý thành chương, hai người giống như người gỗ, ngồi xuống chiếc ghế êm ái.
Giữa họ không có bất kỳ câu nói nào, càng không có bất kỳ sự giao lưu ánh mắt nào.
Những lo lắng thấp thỏm sâu trong nội tâm hai người khiến họ không thể thưởng thức bầu không khí đẹp đẽ này.
Cuối cùng, khi chương đầu tiên diễn xong, đã là nửa đêm rồi.
“Bộ nhạc kịch này không hay sao?” Hai người ra khỏi nhà hát, đi bộ dọc theo một con đường cái không biết dẫn về đâu.
“Rất hay, vì sao anh lại hỏi như vậy?” Hai tay Cố Hạnh Nguyên nhét vào túi áo, nhiệt độ của buổi tối hơi thấp.
Khi cơ thể cô hơi run lên vì gió lạnh, đã có một chiếc áo nhẹ nhàng khoác lên người.
Đồng thời cơ thể cũng cảm nhận được một sự ấm áp ập đến.
Chiếc áo khoác đó còn lưu giữa lại hương bạc hà thoang thoảng.
“Cảm ơn.” Cố Hạnh Nguyên nói rất nhỏ, nhỏ đến mình dường như bản thân sắp không nghe thấy nữa.
“Giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?” Dường như hơi khó tin, Bắc Minh Thiện trả lời rất hợp lý, có lẽ là anh đã đọc ra được nội tâm của cô.