CHƯƠNG 835: HIỂU CON KHÔNG AI BẰNG CHA
“Không phải anh cũng đối xử rất tốt với cô ấy sao, ít nhất thì từng là như thế. Nếu không vì xảy ra chuyện kia, có lẽ người ở bên cạnh bây giờ là cô ấy rồi.”
Lúc nói ra những lời này, không biết vì sao Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy hơi ghen.
“Cái này khác, cảm giác của anh với cô ấy đa phần là áy náy. Nhưng sau khi gặp lại cô ấy, cảm giác đó đã không còn nữa rồi.”
“Chẳng lẽ vì cô ấy lén nói với anh những lời đó sao? Dù cô ấy kích động nhưng đó cũng là vì em. Giữa hai người…”
Bắc Minh Thiện duỗi người, anh không muốn suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.
“Chúng ta không cần nhắc lại chuyện này nữa. Tóm lại thì nó đã là quá khứ rồi. Anh thấy thời tiết gần đây không tệ, cũng đã lâu cả nhà không ra ngoài rồi. Chi bằng chúng ta ra ngoài du lịch đi.”
Câu nói bất ngờ của anh khiến Cố Hạnh Nguyên hơi sửng sốt.
“Anh nói gì?” Cố Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Suy nghĩ của Bắc Minh Nhị thật quá khó đoán.
Một giây trước trông có vẻ u sầu, một giây sau đã như biến thành một người khác.
Thật sự không theo kịp tiết tấu của anh.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, anh mỉm cười: “Anh nói là, không bằng cả nhà chúng ta ra ngoài du lịch đi.”
“Tốt quá, tốt quá, có thể ra ngoài chơi rồi…”
Tiếng trẻ con hoan hô vang lên, sau đó là tiếng ngã xuống.
“Ui da… Hai người muốn đè chết em sao.”
Hơn nửa đêm, một câu nói đột nhiên vang lên và âm thanh lớn như vậy thật sự khiến bọn họ giật mình.
Bọn họ xoay người nhìn sang, chỉ thấy cửa rộng mở, ba đứa nhỏ nằm chồng lên nhau trên thảm như đang diễn xiếc.
Dương Dương bị đè dưới cùng, nhe răng nhếch miệng không thể động đậy.
Sau đó là Trình Trình, nằm trên cùng là Cửu Cửu.
Ngay cả “Bối Lạp” cũng tham gia vào phi vụ “nghe lén” lần này.
Nó rụt rè nhìn vào trong xuyên qua khe hở ba chủ nhân nhỏ để lại.
“Ba đứa giờ này còn không lo đi ngủ, muốn ăn đòn đúng không!”
Còn không đợi Bắc Minh Thiện nói chuyện, Cố Hạnh Nguyên đã lên tiếng trước.
Trông như rất tức giận, nhưng là đang bảo vệ ba đứa nhỏ.
Nếu để Bắc Minh Thiện lên tiếng ai biết chuyện này sẽ trở nên như thế nào. Hai ngày nay cảm xúc của anh vẫn không được ổn định lắm.
Ba đứa bé vội đứng thẳng lại lần nữa.
Dương Dương nhìn Trình Trình và Cửu Cửu bằng đôi mắt oán trách: “Có biết hai người nặng lắm không?”
“Được rồi, Dương Dương con vẫn chưa chịu thôi à. Nghe lén ở đây là ý kiến của con đúng không?”
Dương Dương mặt dày cười hì hì: “Mẹ, thật ra con làm vậy cũng vì quan tâm ba thôi, hai hôm nay thấy tâm trạng của ba không được tốt lắm.”
“Đừng có kiếm cớ, không xem thử bây giờ là mấy giờ rồi đi, mau đi ngủ.”
“Dạ.” Ba đứa nhỏ cúi đầu, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng dường như Dương Dương vẫn chưa hết hy vọng quay đầu hỏi một câu: “Ba, nể mặt chúng con quan tâm ba, khi nãy ba nói cả nhà ra ngoài du lịch là thật ạ?’ Bắc Minh Thiện gật đầu: “Ngày mai sẽ xuất phát.”
“Ngày mai? Có gấp quá không. Dù sao cũng cần chuẩn bị một chút chứ.” Cố Hạnh Nguyên thấy hơi bất ngờ, Bắc Minh Thiện này thật sự nóng lòng quá rồi.
“Sao thế, ngày mai em có chuyện khác à? Ra ngoài với anh còn cần chuẩn bị gì nữa sao?” Nói xong, anh nhìn ba đứa nhỏ: “Được rồi, bây giờ lòng tò mò của ba đứa đã được thoả mãn rồi đúng không. Thế thì ngoan ngoãn về ngủ đi.”
Ngày mai sẽ ra ngoài du lịch, tin tức này khiến ba đứa bé vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Lần trước được ra ngoài chơi cũng đã cách đây lâu lắm rồi.
“Ba, mẹ, thật ngại vì đã làm phiền hai người, chúng con về ngủ đây.” Nói xong, Dương Dương đẩy Trình Trình và Cửu Cửu ra ngoài, sau đó mình là người cuối cùng đi ra.
“Đóng kỹ cửa lại. Nhớ kỹ, lần sau có chuyện gì cũng đừng lén lút như thế. Hôm nay sẽ tha cho các con một lần, nếu lần sau còn thế mẹ sẽ đánh đòn đấy.”
Cả nhà đi du lịch khiến bọn nhỏ cảm thấy hưng phấn còn hơn việc có một món đồ chơi mới rất nhiều.
Thế giới bên ngoài có rất nhiều điều mới lạ với bọn nhỏ. Lòng hiếu kỳ là thiên tính của chúng.
Đêm nay, ba đứa nhỏ gần như không thể ngủ được.
Cảm giác hưng phấn tràn đầy mong đợi đó sẽ đi cùng bọn nhỏ đến khi trời sáng, chỉ còn lại mấy tiếng nữa.
“Anh sẽ khiến ba đứa nhỏ không ngủ được đấy, dù anh đã ra quyết định này cũng nên đợi đến sáng hẳn nói với chúng thì tốt hơn.”
Bọn nhỏ đi rồi, Cố Hạnh Nguyên lại hơi oán trách Bắc Minh Thiện.
Rất nhiều lúc ba không thể nào quan tâm con bằng mẹ được.
Đương nhiên Bắc Minh Thiện cũng sẽ không ngoại lệ.
Anh tỏ vẻ không sao cả: “Bọn họ ngủ ít hơn một chút cũng không sao. Nhưng em làm mẹ, bây giờ nên đi nghỉ ngơi rồi. Nếu không ngày mai e rằng em không có nhiều sức để đối phó với ba đứa nhóc ranh kia đâu.”
Nói xong, Bắc Minh Thiện giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai Cố Hạnh Nguyên.
“Xem ra anh không còn băn khoăn về chuyện kia nữa. Rõ ràng tuổi không lớn lắm mà lại như đến thời kỳ mãn kinh, khiến cả nhà đều không yên tâm.” Cố Hạnh Nguyên liếc anh một cái rồi đứng lên.
Bắc Minh Nhị cảm xúc thất thường như thế thật sự khiến người ta không chịu nổi.
Nhưng gặp phải chuyện như vậy thì ai có thể chấp nhận được chứ.
Cô thở dài, sau đó rời khỏi “nơi ở tạm thời” của Bắc Minh Thiện.
Nhìn Cố Hạnh Nguyên rời đi, nụ cười trên mặt Bắc Minh Thiện nhạt dần.
Có một vài chuyện chỉ có thể một mình đối mặt thì tốt hơn.
Nhất là khi nhớ đến cảnh lúc gặp mặt Đường Thiên Trạch.
Thái độ của anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Đối với chuyện này, Bắc Minh Thiện vẫn luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đợi anh ta báo thù mình.
Nhưng cũng sẽ không phải bây giờ.
Từ “cả nhà” lại xuất hiện trong đầu anh một lần nữa.
Đây là một từ trong lời nói trước khi rời đi của Cố Hạnh Nguyên.
Từ này rất có ý nghĩa với anh, chứng tỏ cô đã bắt đầu chấp nhận anh rồi.
Có lẽ là như thế, cũng có thể là mình ảo tưởng.
Cho dù thế này, xem ra Bắc Minh Nhị cũng có thể ngủ ngon trong mấy tiếng còn lại rồi.
… Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng.
Ánh đỏ xuất hiện ở chân trời xa xa, nhưng không hề chói mắt.
Đúng như Bắc Minh Thiện đoán, ba đứa bé vô cùng hưng phấn và chờ mong trải qua mấy tiếng đồng hồ.
Chỉ có điều lúc trời gần sáng, bọn nhỏ hơi không chịu được nữa.
Đến khi Cố Hạnh Nguyên lên gọi bọn nhỏ xuống lầu ăn bữa sáng, chỉ thấy ba cục cưng đang nằm ngủ trên giường.
Nhìn bọn nhỏ còn chưa thay quần áo đã ngủ, Cố Hạnh Nguyên mỉm cười lắc đầu.
Xem ra câu không ai hiểu con bằng cha rất đúng.
“Các cục cưng, mau dậy thôi, hôm nay chúng ta phải xuất phát đấy.”
Một tiếng gọi khẽ như còi tập hợp vang lên bên tai bọn nhỏ.
Gần như chưa đến một phút, ba đứa nhỏ đều thức dậy.
Mùi thơm của đồ ăn luôn mang đến cho bọn nhỏ sức sống dồi dào.
“Ba, ba, chúng ta đi đâu thế…”
Ba đưa bé ngồi ăn sáng, không hẹn mà cùng hát ca khúc chủ đề của “Bố ơi mình đi đâu thế”.
Bọn họ đã không kiềm nén được lòng tò mò của mình nữa, đương nhiên đây cũng xem như một cách ám chỉ.
Bọn chúng đã tưởng tượng cả đêm rồi.
“Trình Trình, Dương Dương, Cửu Cửu, có phải hôm qua ba đứa ngủ không ngon không.”
Dư Như Khiết luôn rất quan tâm đến cháu trai cháu gái, thậm chí có lúc còn quan tâm hơn cả người làm mẹ là Cố Hạnh Nguyên.
Đa số người thế hệ trước đều là như thế.
“Còn không phải là chuyện tốt cho ‘người ba tốt’ cũng bọn nhỏ gây ra à.” Nói xong, Cố Hạnh Nguyên liếc Bắc Minh Thiện một cái, sau đó cầm lấy một ổ bánh mì.
Sáng sớm đã bị chỉ tên phê bình, cảm giác này thật sự không được tốt lắm.
Nhất là ngay trước mặt ba đứa nhỏ.
Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
Đây chính là chút niềm vui trong cuộc sống mà thôi.
Thấy Bắc Minh Thiện không cãi lại, Cố Hạnh Nguyên được nước lấn tới, mách Dư Như Khiết: “Dì Như Khiết, dì xem có ai làm ba như anh ấy không, đêm hôm cứ phải kiếm chuyện. Nếu không vì anh ấy bảo hôm nay cả nhà ra ngoài du lịch, ba đứa nhỏ cũng không đến mức hưng phấn cả đêm.”
“Sao, mấy đứa muốn ra ngoài du lịch à? Đây cũng là một ý kiến tốt, hai đứa dẫn bọn nhỏ ra ngoài giải sầu cũng được.” Mạc Cẩm Thành cố ý chuyển chủ đề.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt với việc đứa nhỏ cả đêm không ngủ của đàn ông và phụ nữ.
Một bên sẽ thấy cái gì cũng quan trọng, một bên khác thì cảm thấy không phải chuyện gì lớn.
Rất rõ ràng Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện có quan điểm giống nhau.
“Là cả nhà chúng ta, chú và mẹ cùng đi.” Bắc Minh Thiện sửa lời.
“Cả nhà mấy đứa đi là được rồi, chơi cho vui, không cần quan tâm đến bọn mẹ. Hơn nữa nhiều năm như thế, không phải bọn mẹ đều sống như vậy sao.”
Nghe con trai nói thế, đương nhiên Dư Như Khiết cảm thấy vui vẻ, nhưng bà ấy cũng không muốn con trai dẫn hai người nhà theo thành gánh nặng.
Có lòng là đủ rồi.
Huống hồ như thế bọn nhỏ cũng không cần bận tâm đến mình, chơi cũng vui vẻ hơn, xoá đi vẻ u ám trên mặt mấy ngày qua.
Không đợi Bắc Minh Thiện tỏ thái độ, Cố Hạnh Nguyên đã tiếp lời: “Dì Như Khiết, chúng ta cùng đi đi. Dì và ba nuôi ở nhà bọn cháu cũng không yên tâm, ra ngoài cũng tốt cho sức khoẻ của hai người đúng không.”
“Nếu Hạnh Nguyên đã nói thế thì chúng ta vẫn nên nghe theo sắp xếp của bọn nhỏ đi, đừng từ chối nữa.” Cuối cùng vẫn là Mạc Cẩm Thành ra quyết định thay Dư Như Khiết.
Lúc này, Dương Dương đột nhiên nói một câu như dội một chậu nước lạnh lên đầu mọi người: “Lần này ra ngoài chúng ta sẽ không gặp cướp như lần trước chứ…”
“Quạc quạc…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!