CHƯƠNG 827: KHÔNG PHẢI LÀ ÁC GIẢ ÁC BÁO Ư?
Về phần trọng tâm của cả chuyện này, vì sao một nhân vật giống Cục trưởng Quách lại không hề sợ hãi như vậy? Khi truy xét người đứng sau, điều khiến Lạc Hàn và Bắc Minh Thiện không ngờ đó chính là: Đường Thiên Trạch cắn răng gánh vác mọi trách nhiệm.
Lạc Hàn đương nhiên biết rõ trong lòng, Đường Thiên Trạch đang giúp Lý Thâm thoát tội.
“Đường Thiên Trạch, tôi biết cậu đang nghĩ gì, không cần tỏ ra là mình thông minh nữa. Cậu cho rằng thừa nhận mọi tội danh là có thể bảo vệ được người đứng sau mình ư? Thông minh quá ngược lại sẽ bị thông minh hại, nghe qua câu này chưa? Giống như chuyện cán bộ được bổ nhiệm và miễn nhiệm, đây là chuyện cậu có thể làm trong phạm vi khả năng của mình ư? Đúng là truyện cười lố bịch mà!”
Lạc Hàn nói xong thì quay qua nói với thẩm phán: “Kính thưa thẩm phán, về nghi phạm quan trọng khác có liên quan đến vụ án này, ông ta là một quan chức trong chính phủ. Theo như trình tự, tôi đã giao ông ta cho ủy ban kiểm tra kỷ luật, sau khi thẩm vấn xử lý xong người này, họ sẽ giao lại cho cơ quan tư pháp.”
Thẩm phán gật đầu: “Tôi biết rồi. Đối với bị cáo Đường Thiên Trạch, anh ta đã thừa nhận hành vi cố ý giết người của mình, bây giờ quan tòa tuyên bố…”
“Đợi đã, tôi vẫn còn câu hỏi muốn hỏi bị cáo.”
Đúng lúc thẩm phán sắp tuyên bố tội trạng của Đường Thiên Trạch thì lại bị Bắc Minh Thiện cắt ngang.
Mặc dù đây là hành động làm trái trình tự của tòa án, nhưng với sự đồng ý ngầm của công tố viên đứng đầu – Lạc Hàn, thẩm phán cũng đành phải tạm thời dừng lại.
Bắc Minh Thiện đi xuống khỏi ghế dự thính, đi đến trước mặt Đường Thiên Trạch.
Ngay lúc anh sắp nói chuyện, Đường Thiên Trạch lại mở miệng cướp lời trước.
Ban nãy nghe thấy những lời Lạc Hàn nói, anh ta đã biết rõ thầy của mình xem ra cũng không thoát được tội, mà cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện lại cắt ngang lời tuyên bố của thẩm phán.
“Tôi biết mục đích của anh là gì, có phải anh rất muốn biết Bắc Minh Chính chết như thế nào không?”
“Đúng vậy, tôi chính là muốn hỏi anh chuyện này, nếu anh là đàn ông, tốt nhất hãy cho tôi một câu trả lời rõ ràng.”
*** Đường Thiên Trạch lại nhìn quanh tòa án một lượt nữa.
Trong ánh mắt anh ta lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp, không cam tâm, căm hận, hay là vẫn còn cảm xúc nào khác.
Cuối cùng, ánh mắt của anh ta lại quay trở về chỗ của Bắc Minh Thiện.
“Tôi không phục lắm, không phục với cục diện như vậy hôm nay. Bởi vì anh không có tư cách đứng ở đó chất vấn tôi, tôi cũng không thua trong tay anh.”
Bắc Minh Thiện nheo mắt nhìn anh ta, trong lòng hơi lo lắng: “Xem ra anh không có ý định nói rõ chuyện này cho tôi nghe đúng không?”
Đường Thiên Trạch nhìn anh cười, trông vô cùng đáng sợ, u ám, đó là bộ dạng vô cùng hưởng thụ: “Đừng cho rằng anh có thể đoán được suy nghĩ của tôi, thực tế là hoàn toàn ngược lại, tôi có thể nói cho anh biết: “Đúng đó, cái chết của Bắc Minh Chính là do một tay tôi sắp đặt, đương nhiên cũng do một tay tôi thực hiện.”
Nói xong, anh ta đưa tay phải ra, bật ngón cái lên: “Chỉ là động nhẹ vào ngón tay thôi mà đã kết liễu cái mạng già của ông ta rồi. Người như ông ta sống trên đời này không phải là rất tội ư? Nhìn con cháu mình đấu đá lẫn nhau. Ở một mức độ nào đó, cũng coi như tôi đang làm việc tốt cho ông ta, để từ đó ông ta không còn khổ sở như vậy nữa, hahaha…”
Bắc Minh Thiện nghe xong, siết chặt nắm đấm, cơn giận dữ trong lòng cuối cùng cũng bị Đường Thiên Trạch thành công châm ngòi. Anh bất ngờ đưa tay về phía bị cáo, dùng sức nắm lấy cổ áo Đường Thiên Trạch.
“Sao thế? Anh muốn đánh tôi một trận ở ngay chỗ này ư? Bây giờ xem ra anh vẫn khá may mắn nhỉ, lần trước ở trên mái nhà là Hạnh Nguyên đỡ hai cú đấm cho anh, bây giờ ở tòa án lại có thẩm phán chống lưng cho anh. Vì sao mọi chuyện tốt đẹp đều rơi trúng anh thế hả?
Tôi hoàn toàn không phục. Nếu không phải hôm nay đứng ở đây, tôi vẫn sẽ tìm anh để so thắng thua thật sự.”
Đúng lúc này, Lạc Hàn vội vàng đi đến bên cạnh Bắc Minh Thiện, khẽ kéo anh: “Ngài Bắc Minh bớt giận, xin cậu tuân thủ trật tự trên tòa án.”
Bắc Minh Thiện cuối cùng vẫn thả tay ra.
* Đợi đến khi anh đi ra khỏi tòa án thì đã là buổi chiều.
Vốn chỉ nhắm vào thẩm tra xử lý chuyện Đường Thiên Trạch cố ý tìm cách giết Tiểu Trần, nhưng kết quả càng đến phút cuối thì càng nhiều chuyện không ngờ được hé lộ.
Chuyện Bắc Minh Chính bị hại khi đó mặc dù không phải do thẩm phán này thẩm tra, xử lý, nhưng vụ án đó cũng được coi là khá chấn động, không ngờ người đàn ông đứng ở vị trí bị cáo lại là hung thủ thật sự.
Mà Bắc Minh Thiện cũng ra tòa, hai người trong cuộc quan trọng nhất đều có mặt, hai vụ án kết hợp thành một vụ án.
Lúc này, Đường Thiên Trạch trở nên thoải mái hơn nhiều so với khi thẩm vấn vào buổi sáng, anh ta không chỉ thừa nhận mọi hành vi mình làm, mà còn kể lại tường tận quá trình cố ý giết Bắc Minh Chính.
Anh ta dùng cách này để đả kích Bắc Minh Thiện.
Chỉ có điều Lạc Hàn vẫn luôn đứng bên cạnh anh, khống chế tốt cảm xúc của anh.
Ngày hôm nay, Bắc Minh Thiện thật sự cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Hoàng hôn buông xuống, anh ngồi trên ban công của tòa án, cố gắng bình ổn cơn sóng dữ đang bị dấy lên trong lòng.
“Ngài Bắc Minh, thật sự không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Nhưng mà Đường Thiên Trạch cũng đã bị trừng phạt thích đáng rồi, cũng coi như an ủi phần nào linh hồn của ông Bắc Minh trên trời.”
Lạc Hàn nói xong, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thật ra tôi vẫn luôn biết là do anh ta làm, chẳng qua tôi luôn không cách nào chứng minh điều đó. Lần trước để anh ta chạy mất, nhưng ông trời có mắt, lần này coi như có chắp thêm đôi cánh anh ta cũng không bay đi được. Ông rảnh không?”
Bắc Minh Thiện xoay đầu lại hỏi Lạc Hàn.
Lạc Hàn gật đầu: “Cũng coi như rảnh, làm nghề này của chúng tôi, thời gian không bao giờ là chuẩn.”
*** Trong quán bar Zeus, khung cảnh trước nay vẫn ầm ĩ, náo nhiệt như vậy.
Nhưng trong thế giới ồn áo, náo nhiệt này, nơi đây lại trở thành một địa điểm “yên tĩnh”.
Sau khi Lão Bạch đưa hai đĩa hoa quả vào phòng bao của Bắc Minh Thiện thì lập tức đi ra ngoài.
Tô Ánh Uyển giống như đã trở thành bà chủ của nơi này, ngồi ở quầy bar, trò chuyện vui vẻ, uống rượu với đám nghiện rượu ở bên ngoài quầy bar.
Nhìn thấy Lão Bạch đi ra khỏi phòng bao của Bắc Minh Thiện, cô ta cảm thấy ngạc nhiên, cũng khá tò mò.
“Anh ấy mang ai đến mà thần thần bí bí thế?”
Lão Bạch đi đến quầy bar, ngồi xuống bên cạnh cô ta, lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, hơn nữa biết rõ như vậy làm gì? Tôi cũng không phải là thám tử tư.”
Bắc Minh Thiện và Lạc Hàn ngồi trong phòng bao.
Mặc dù từ trong miệng của Đường Thiên Trạch cuối cùng cũng chứng thực được ba anh quả thật do anh ta hãm hại, hơn nữa anh ta cũng đã bị trừng phạt thích đáng, nhưng Bắc Minh Thiện lại không thể nào vui nổi.
Trước sau gì ân oán giữa anh và Đường Thiên Trạch cũng đã bị anh ta dây dưa đến mức phát mệt.
“Anh ta đúng là một đối thủ khá phiền phức, ông làm thế nào bắt được anh ta thế?”
Hai người họ không động đến một giọt rượu nào trên bàn, chỉ tùy ý ăn một chút đồ ăn nhẹ.
Lạc Hàn cười thần bí: “Tên Đường Thiên Trạch này quả thật khá khó đối phó, nhưng cậu ta vẫn có manh mối, vẫn có thể điều tra ra được. Lúc trước, Hạnh Nguyên đã nói cho tôi nghe mối quan hệ thân thiết giữa cậu ta và Lý Thâm, cho nên chúng tôi ôm cây đợi thỏ thôi.”
“Quả đúng là một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã, nhưng mà sao ông lại chắc chắn họ sẽ gặp nhau lần nữa?” Bắc Minh Thiện đã sớm biết Đường Thiên Trạch thay đổi cổ phần, điều này chắc chắn là dấu hiệu của việc chuẩn bị rời đi.
“Tên Đường Thiên Trạch này nói như thế nào nhỉ, mặc dù cậu ta làm ra chuyện độc ác, nhưng vẫn là người rất có tình người, đặc biệt là với Lý Thâm. Hơn nữa, tôi còn biết cậu ta đối xử khá tốt với Hạnh Nguyên và con của hai người. Ít nhất là khi nhắm vào cậu, cậu ta không hề động đến một sợi tóc của họ.”
* Sau bữa tối, Dư Như Khiết ở bên cạnh nói chuyện phiếm với Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện và Mạc Cẩm Thành ngồi trong phòng khách, chủ đề họ nói chuyện chính là việc hôm nay Bắc Minh Thiện trải qua ở tòa án.
Mạc Cẩm Thành nghe xong chỉ thở dài: “Ông Lý có kết cục như vậy cũng chỉ có thể trách ông ta gieo gió gặt bão mà thôi. Khuyên không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe. Lần này ông ta có thể ở trong đó tu tâm dưỡng tính rồi.”
Đúng lúc này, họ bị thu hút bởi dòng chữ nhỏ chuyển động bên dưới màn hình ti vi, đây là một thông báo chung, đại khái là tin Lý Thâm bị ủy ban kiểm tra kỷ luật thẩm vấn.
“Không ngờ tin tức lại được công bố nhanh như vậy.” Mạc Cẩm Thành nhìn hàng chữ chuyển động, hơi nhíu mày.
Cùng lúc đó, Cố Hạnh Nguyên và Dư Như Khiết ở trong phòng ngủ trên tầng cũng nhìn thấy tin tức này.
Phản ứng đầu tiên của Cố Hạnh Nguyên chính là trái tim giống như bị một thứ gì đó nắm chặt lấy.
Dư Như Khiết căng thẳng nhìn cô: “Hạnh Nguyên, cháu vẫn ổn chứ?”
“Cháu không sao, dì Như Khiết, nhờ dì tắt tivi giúp cháu, cháu hơi buồn ngủ.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, dùng tay kéo chăn đang đắp trên người mình lên.
Dư Như Khiết tắt ti vi giúp cô, sau đó đắp chăn cẩn thận cho cô rồi đi ra ngoài.
Vào khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, bà không khỏi thở dài một tiếng.
Bà có thể nhìn ra, trong lòng Cố Hạnh Nguyên nhất định đang rất khó chịu, nhưng bản thân bà hay bất kỳ người nào khác cũng không thể giúp được gì cho cô vào lúc này.
Hi vọng cô có thể kiên cường hơn chút, tự mình trải qua cửa ải khó khăn này.
*** Cố Hạnh Nguyên vùi cả người trong chăn.
Tâm trạng của cô thật sự có cảm giác nói không nên lời.
Mặc dù Lý Thâm là ba ruột của mình, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc lâu như vậy, ông ấy thật sự khiến cô thất vọng hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi cô nói với Lạc Hàn mọi chuyện, lúc đó mới được coi là hoàn toàn hết hi vọng.
Cho dù như vậy, cô vốn cho rằng từ nay về sau, sự sống chết của ông ấy đã không còn bất kỳ ảnh hưởng nào đối với mình nữa, nhưng khi tin ông ấy bị điều tra vẫn khiến cô bất ngờ, huyết thống ẩn sâu trong người vẫn có vài trò nhất định với bản thân cô.
Cô vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Thậm chí còn cảm thấy sở dĩ Lý Thâm có kết cục như vậy hoàn toàn là do cô gây ra, là cô đưa ông ấy đến phiên tòa xét xử.
Từ xưa đến nay, con cái giết cha vẫn là tội bất hiếu lớn nhất.
Cách làm này mặc dù không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đả kích nặng nề.
* Hộ lý bưng thức ăn gần như chưa động gì từ trong phòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Dư Như Khiết đứng ở cửa vừa nhìn thấy vậy bèn biết ngay cô lại không ăn gì cả.
“Thiện, con nói xem giờ phải làm sao. Từ sau khi chuyện đó được công bố, đã ba ngày liền con bé không ăn uống tử tế rồi. Cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe của con bé sao có thể chống đỡ được chứ.”
Dư Như Khiết trở lại phòng khách, ngồi xuống cạnh con trai, nét mặt tỏ rõ lo lắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!