CHƯƠNG 821: CẢM ỨNG
Chỉ là sau khi đi lên mới phát hiện Đường Thiên Trạch không phải người lương thiện, chiêu thức tấn công mình đều là chiêu tấn công vào chỗ hiểm, rõ ràng là muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Nếu cứ như vậy, đánh lâu dài cũng không phải cách hay, xem ra vẫn cần đánh ngã anh ta rồi nói sau.
Đang lúc Bắc Minh Thiện tính toán xong, khi mà hoàn toàn có thể khống chế được Đường Thiên Trạch thì một người vội vã chạy theo đường sân bay xuống bên này.
Khi người này xuất hiện ở sân bay, câu đầu tiên nói ra chính là: “Hai người dừng tay cho tôi!”
Đột nhiên có tiếng nói vang lên làm cho Bắc Minh Thiện đang toàn tâm ứng chiến cũng chợt dừng lại.
Anh quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, không hỏi cau màu: “Sao em lại tới đây?”
“Cẩn thận!”
Người nọ vội kêu lên.
Nhưng nhắc nhở cũng đã chậm.
“Bụp…”
Một nắm đấm đánh trúng eo Bắc Minh Thiện.
Vị trí này là một trong những vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể, anh lập tức kêu rên đau đớn rồi ngã xuống đất.
Đường Thiên Trạch thấy mình đánh trúng, tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này, bây giờ chỉ có đẩy Bắc Minh Thiện vào chỗ chết mới có thể giải được mối hận trong lòng mình.
Vì thế anh ta lại vung nắm đấm, ngay khi đang muốn đấm xuống mặt Bắc Minh Thiện thì một người chợt xuất hiện trước mặt anh ta.
Lúc này Đường Thiên Trạch đã bị hận thù che mờ mắt. Dù có người che trước mặt anh ta cũng đánh sang không chút khách khí.
Lúc này anh ta chính là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
“Á…” Tiếng hét thảm vang lên.
Bấy giờ mới làm cho Đường Thiên Trạch lấy lại một chút lý trí.
Tiếng nói rất quen thuộc, nhưng không phải là của Bắc Minh Thiện.
Anh ta đưa mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy một người đang bay ra ngoài như bị gió lớn gạt đi.
Cũng may xung quanh sân bay có lan can, cơ thể người kia đập vào lan can, sau đó rơi xuống đất.
Cơ thể yếu ớt kia không thể nào quen thuộc hơn, dù thế nào anh ta cũng không muốn ra tay với cô.
“Hạnh…” Đường Thiên Trạch sững sờ đứng tại chỗ, anh ta muốn la lên, nhưng tiếng nói thoát ra lại cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình anh ta nghe được.
Bị Đường Thiên Trạch đánh ngã xuống đất, Bắc Minh Thiện cũng xoay người nhìn ra, lúc ấy mới biết là Cố Hạnh Nguyên đến đây.
Không biết cô tìm được mình bằng cách nào. Vừa rồi khi Đường Thiên Trạch chuẩn bị đánh anh một đòn thật mạnh, anh cũng nhìn thấy rõ ràng cô dùng cơ thể yếu ớt của mình chắn trước mặt anh.
Tuy rằng trên lưng vẫn cảm nhận được đau đớn giật từng cơn, nhưng anh vẫn cắn răng đứng lên khỏi mặt đất, sau đó khập khiễng đi đến trước Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này cô đã bị đánh ngất đi, khóe miệng còn trào máu tươi.
Một đòn vừa rồi, nếu là mình bị đánh trúng cũng chưa chắc sẽ thế nào, nhưng người bị đánh trúng lại là cô ấy… “Hạnh Nguyên, em cố gắng chịu, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.” Nói xong, anh bế Cố Hạnh Nguyên lên, sau đó lại cắn răng đứng lên, bước từng bước đi đến lối ra.
Đường Thiên Trạch cứ đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn họ rời khỏi nơi này.
Khi Cố Hạnh Nguyên tỉnh lại, cô loáng thoáng nghe được tiếng xe cứu thương.
Cô cố gắng mở to mắt, rồi lại cái gì cũng không thấy, mọi thứ trước mắt đều mở hồ, sau khi mở mắt cũng chỉ thấy được một cảnh tượng.
Trước mặt là một mảnh màu trắng.
Cảm giác đau nhức từ bả vai truyền ra khắp toàn thân làm cô không khỏi nhếch miệng.
Lại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Hạnh Nguyên, em cố nhịn một chút, sẽ đến bệnh viện ngay thôi.”
Cô nghe được tiếng nói của Bắc Minh Thiện bèn cố gắng nghiêng đầu về phía anh, nhưng phát hiện đầu mình đã không thể động được nữa.
“Hạnh Nguyên, em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng cử động.” Tiếng nói của Bắc Minh Thiện lại vang lên bên tai.
“Anh Bắc Minh, vết thương của anh cũng không nhẹ, mong anh đừng lộn xộn.”
Phía sau là tiếng nói của bác sĩ.
Tiếng chuông tan học vang lên, như thường ngày, Dương Dương và Trình Trình gặp nhau ở sân thể dục, đi đón Cửu Cửu sau đó cả ba đứa bé cùng đi ra cổng trường học.
“Không biết hôm nay bị sao, buổi chiều cứ cảm thấy lòng lo lắng không yên.” Dương Dương vừa đi vừa nói.
“Anh cũng vậy.” Trình Trình vốn đang nghĩ chỉ có mình như thể, cả buổi chiều tâm thần không yên, không ngờ rằng Dương Dương cũng như thế.
Nhưng cậu bé nhanh chóng đưa ra kết luận rằng: đây là hiện tượng cảm ứng tâm linh giữa anh em sinh đôi.
Tình huống như thế này thường hay xảy ra giữa anh em sinh đôi, cho nên dù có cũng sẽ không quá tò mò.
“Hai anh đều cảm nhận được ạ, em còn tưởng chỉ có mình em. Chiều nay trong lòng em rất khổ sở, đến bây giờ vẫn còn này…” Cửu Cửu nói xong còn dùng tay nhỏ xoa ngực mình.
Khi ba đứa trẻ đi ra đến cửa trường học, không nhìn thấy mẹ lái xe đến đón mình, cũng không nhìn thấy ba đâu cả.
Chỉ nhìn thấy thân hình cao lớn của Hình Uy.
“Chú đầu bếp!” Dương Dương vẫy tay với Hình Uy.
Tiếp theo là Trình Trình và Cửu Cửu cũng chào hỏi Hình Uy.
Trên đường về nhà, Trình Trình ngồi phía sau cùng em gái chợt hỏi: “Chú Hình Uy, sao hôm nay lại là chú đến đón bọn cháu ạ? Ba mẹ bọn cháu đâu?”
“Cái này…” Hình Uy hơi do dự.
Thật ra trên đường đến đón ba đứa trẻ, anh ta đã chuẩn bị tâm lý, chắc chắn bọn trẻ sẽ hỏi mình.
Nhưng khi lời nói đến bên miệng, anh ta vẫn ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay bọn họ có chuyện không kịp đi đón các cháu, cho nên mới nói chú đến đây.”
“Ba mẹ có chuyện gì ạ?” Dương Dương ngồi ở ghế phụ hỏi.
“Dương Dương, đừng hỏi nhiều như vậy, đừng làm phiền chú Hình Uy lái xe được chứ.” Trình Trình chặn lại.
Dương Dương quay đầu, không phục nhìn Trình Trình: “Vừa rồi lúc anh hỏi sao anh không nghĩ sẽ làm ảnh hưởng chú đầu bếp lái xe? Chỉ anh được hỏi còn người khác không được hỏi chắc.”
“Cậu chủ nhỏ Dương Dương, ý của cậu chủ nhỏ Trình Trình không phải như vậy. Thật ra cái này cũng không có gì. Gần đây ông chủ và cô có chút chuyện quan trọng phải ra ngoài. Mấy ngày tiếp theo Anna sẽ đến nhà chăm sóc mấy đứa.”
Trước khi Cố Hạnh Nguyên được đưa lên xe cứu thương, Bắc Minh Thiện đã gọi điện thoại cho Hình Uy, còn sắp xếp cả những chuyện cần làm cho mấy ngày tiếp theo.
Hình Uy cũng làm việc nhanh chóng, làm ổn thỏa hết mọi việc Bắc Minh Thiện giao cho.
Cuối cùng Bắc Minh Thiện còn đặc biệt dặn dò tuyệt đối không được nói cho ba đứa bé chuyện mình và Cố Hạnh Nguyên bị thương, cứ nói là họ đi làm.
Nếu không thì chuyện này sẽ gây ra đả kích nặng nề cho bọn trẻ.
Hình Uy cũng dặn dò cả mấy người Anna, Lạc Kiều cùng với những người có thể tiếp xúc với bọn trẻ.
Về tới nhà, Anna đã đến biệt thự ở lưng chừng núi, hiện đang bận rộn nấu cơm tối.
Khi cô ấy biết Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện đều bị thương, nhất là Cố Hạnh Nguyên bị thương rất nghiêm trọng, cô ấy thật sự hoảng hốt thay Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó vội vàng sắp xếp công việc trong tiệm của mình rồi chạy đến biệt thự ở lưng chừng núi của Bắc Minh Thiện.
Đương nhiên, người đưa cô ấy đến là Vân Chi Lâm. Anh ta tan tầm là chạy đến “Bếp nhỏ Anna” ngay.
Đối với chuyện hai người Cố Hạnh Nguyên, anh ta cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Các cục cưng đã về rồi…” Ba đứa bé đeo cặp sách chạy vào phòng, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành mỉm cười ra đón bọn trẻ như thường ngày.
Lúc ăn cơm, ba đứa trẻ cũng không nhìn ra có gì không bình thường.
Cơm nước xong, Vân Chi Lâm lập tức lái xe rời đi.
Anh ta đi ra khỏi biệt thự cũng không lái xe về nhà mà đi theo địa chỉ Hình Uy cho, tìm được phòng bệnh Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đang ở.
Khi anh ta nhìn thấy bọn họ, Bắc Minh Thiện quấn một vòng băng gạc, chẳng qua nhìn trạng thái khá tốt, ngoài việc một số hoạt động bị trở ngại ra thì không có gì đáng ngại.
Nhưng còn Cố Hạnh Nguyên, anh ta không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cô nằm trên giường bệnh, trên cổ đeo vòng cố định, vai phải và tay phải bị bó thạch cao.
Lúc này cô đã ngủ say, tuy rằng hơi nhăn mặt nhưng nhìn tổng thể cũng coi như khá tốt.
“Có gì ra ngoài nói, đừng làm ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi.” Bắc Minh Thiện nói cực nhỏ, sợ có tiếng động nhỏ làm kinh động tới cô.
Bọn họ đi vào hành lang, đây là khu phòng bệnh đặc biệt, dù là trang thiết bị hay nhân viên đều là tốt nhất. Đương nhiên khu này cũng cực ít có người đi lại.
Vừa ra khỏi cửa là gặp được một hộ lý đi tới: “Anh Bắc Minh, anh có cần giúp đỡ gì không?”
“Tôi và anh này muốn nói chuyện, mong cô giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút.” Bắc Minh Thiện đã đến đây rồi nhưng vẫn nói rất nhỏ.
Hộ sĩ mỉm cười gật đầu: “Vâng, nhưng anh Bắc Minh cũng cẩn thận, thương thế của anh không nhẹ, không nên nói chuyện trong thời gian quá lâu.”
“Ừ, tôi biết.”
Nói xong, anh ra hiệu cho Vân Chi Lâm đi đến một phòng nghỉ ngơi tạm thời cho khách cách đó không xa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải hai ngày trước còn tốt à, sao mới đảo mắt hai người đã…” Vân Chi Lâm nói xong lại nhìn băng vải trên lưng Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện ngồi xuống, nhớ lại tình hình trên xe cứu thương của mình là lại cảm thấy vô cùng đau lòng: “Đều là tôi hại cô ấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!