CHƯƠNG 820: CHỈ THIẾU CHÚT NỮA
“Đúng thì sao? Có câu được làm vua thua làm giặc. Bây giờ tôi đã chiếm ưu thế, còn anh chỉ có thể lo lắng suông lại không thể làm được gì tôi. Tôi thấy anh bây giờ vẫn nên đối mặt với sự thật này thì tốt hơn đấy. Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng ‘yêu mến’ tập đoàn này.” Trong ánh mắt Đường Thiên Trạch nhìn Bắc Minh Thiện chợt lóe sáng.
Những người khác ngồi trong phòng họp đành trơ mắt nhìn hai người kia đánh võ mồm. Những người đứng bên phía Bắc Minh Thiện đều mơ hồ cảm thấy lo lắng lại bất lực vì bây giờ anh đang ở tình thế bất lợi.
Mà người đứng bên phía Đường Thiên Trạch đều là những người trước đây đặc biệt sợ Bắc Minh Thiện, bây giờ anh không dễ gì rời đi, hơn nữa còn có vẻ không có cách nào trở về đây được nữa.
Cho nên những người này bắt đầu xoa tay, nịnh nọt ông chủ mới của bọn họ.
“Ngài Bắc Minh, Tổng giám đốc Đường nói không sai, bây giờ ở đây căn bản đã không có chuyện gì cho ngài nữa. Hơn nữa chúng tôi cũng biết ngài không phải đã làm tới chức Chủ tịch tập đoàn GT sao? Tính chung cả hai phía, ngài đều không chịu tổn thất gì. Đương nhiên, chúng tôi vẫn luôn nghi ngờ một điều, đó chính là ban đầu ngài tự mình ký kết hợp tác thỏa thuận với tập đoàn GT, thật ra ngài đã sẵn sàng cho dự định tiếp theo, tập đoàn GT chính là nhà tiếp theo của ngài sau khi từ bỏ Bắc Minh thị. Quả nhiên điều này đã nhanh chóng được được chứng minh. Trong lúc ngài chỉ trích người khác, tốt nhất cũng nên xét lại bản thân mình đi. Ngài là người đã phản bội Bắc Minh thị trước.”
Một người dẫn đầu vừa nói, những người khác ủng hộ Đường Thiên Trạch cũng nói theo.
“Đúng vậy, ngài nên cố gắng xem xét lại bản thân, bớt tỏ ra mình là người hại như vậy đi…”
Đường Thiên Trạch nhìn anh: “Anh thấy chơi tiếp như vậy còn thú vị không?”
Trong lòng Bắc Minh Thiện cũng hiểu rõ, nếu không phải mình làm chuyện đó, cũng sẽ không bị đám người này xuyên tạc thành như vậy, để Đường Thiên Trạch nắm trong tay xem là vũ khí sắc bén để tấn công mình.
Nhưng cho dù đối mặt với tình cảnh như thế, cho dù mình đã sắp không nén được cơn giận, nhưng vẫn cần phải hoàn thành mục đích mình tới đây hôm nay.
“Tôi có thể cho mọi người một câu trả lời về chất vấn vừa rồi của vài người cá biệt đối với tôi, nhưng đó là sau khi chuyện hôm nay kết thúc. Đường Thiên Trạch, không phải anh lấy số cổ phần ít hay nhiều để quyết định thắng bại sao? Vậy tôi lại phân thắng bại với anh.” Bắc Minh Thiện nói xong, lấy từ trong túi xách của mình ra một lá thư được gấp rất gọn gàng.
Anh cầm lá thư này phe phẩy ở trước mặt mọi người: “Chỗ này là 20% cổ phần của Bắc Minh thị. Lúc trước tôi trả lại cho anh trai tôi, bây giờ anh ấy giao nó trong tay tôi. Như vậy, từ giờ trở đi tôi đứng ở đây xem như không có gì phải nghi ngờ chứ?”
Mọi người đúng là không ngờ được. Trước đây bọn họ đều nghe nói anh em nhà Bắc Minh vẫn luôn bất hòa, sao có thể xuất hiện tình huống này chứ?
Bắc Minh Thiện nói xong, giao lá thư này vào trong tay cổ đông có uy tín và danh vọng nhất Bắc Minh thị lúc trước, để ông ta giám định.
Kết quả nhanh chóng được đưa ra. Bắc Minh Triều Lâm thật sự trao cổ phần của mình cho Bắc Minh Thiện.
Một chiêu này làm Đường Thiên Trạch hơi hoảng hốt.
20%… Bắc Minh Thiện nhanh chóng cầm lại như vậy sao?
“Bắc Minh Thiện, cho dù anh lấy về thì sao chứ? Ở đây vẫn do tôi nắm giữ. Anh không thể nắm quyền kiểm soát chỗ này ở trong tay.”
“Thật sao? Anh có nghe câu chuyện mất đi rồi có lại không? Nếu anh chưa nghe, vậy để tôi nói cho anh ta là được rồi.” Bắc Minh Thiện nói xong, lại lấy từ trong túi áo ra một lá thư khác.
Anh không nói bên trong có gì mà lại giao cho cổ đông kia kiểm tra.
Tình hình đang dần xoay chuyển ngược lại. Trong lòng những kẻ lúc trước vẫn cảm thấy mình cuối cùng có thể dựa vào nịnh bợ Đường Thiên Trạch để lên chức bắt đầu nóng nảy.
Chưa tới năm phút trước, mình đã giễu cợt Bắc Minh Thiện thế nào.
Bây giờ thật sự hận không thể tát cho mình mấy cái.
“Ngài Bắc Minh Thiện, trải qua xác nhận của chúng tôi, bây giờ ngài đã trở thành cổ đông đứng đầu Bắc Minh thị. Còn ngài Đường Thiên Trạch lại trở thành cổ đông thứ hai.”
Đường Thiên Trạch vừa nghe vậy, làm sao có thể tin được: “Các người đều cùng một phe, liên kết với nhau để lừa gạt tôi. Nếu không, sao anh không dám cho chúng tôi xem nội dung trong lá thư kia.”
“Anh muốn xem cũng không sao, vậy tôi lại để cho anh xem.” Bắc Minh Thiện nói xong đưa mắt ra hiệu.
Một nhân viên trao lá thư kia cho Đường Thiên Trạch.
Anh ta mở ra và xem nội dung bên trong, ý trong đó đại khái là Mạc Cẩm Thành tự nguyện chuyển nhượng tất cả cổ phần Bắc Minh thị của mình cho Bắc Minh Thiện.
Cứ như vậy, cổ phần của hai nhà cộng lại đúng lúc là năm mươi mốt phần trăm!
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta lạnh lùng nói: “Trước đây, anh trăm phương nghìn kế tiến vào Bắc Minh thị, muốn lấy nó từ trong tay của tôi. Lúc trước anh thật sự đã làm được, vận dụng một vài thủ đoạn chuyển cổ phần của Bắc Minh Diệp Long vào trong tay anh, do đó nắm quyền quản lý Bắc Minh thị. Lúc đó, khi anh tuyên bố tin tức này, anh có biết tại sao tôi không có bất kỳ biểu thị và hành động nào đã rời đi không? Đó là vì tôi khinh thường đấu với anh trong trường hợp đó. Gậy ông đập lưng ông, đây chính là cách rất hay. Đương nhiên, có thể biến cách này thành hiện thực là nhờ người nhà đều đứng sau lưng tôi.”
“Người nhà…” Đường Thiên Trạch nhìn Bắc Minh Thiện, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười châm chọc: “Bắc Minh Thiện mà tôi từng quen lại không phải là người để ý tới người nhà. Anh ta là người luôn làm việc chuyên quyền độc đoán. Nhưng bây giờ anh đang làm gì vậy? Anh cho rằng đây mới thật sự là bản thân anh sao?”
“Anh không có cách nào có thể cảm nhận được những gì tôi trải qua. Đương nhiên cho dù anh có đặt mình vào trong đó, cũng chưa chắc có thể thật sự cảm nhận được một năng lượng như vậy tồn tại.” Anh nói xong giơ tay ra hiệu mời với Đường Thiên Trạch: “Đã đến lúc anh trả lại vị trí này cho tôi rồi. Tôi để anh đại diện làm Chủ tịch mấy ngày, anh không gây ra rắc rối gì cho tôi, tôi ít nhiều vẫn phải cảm ơn anh. Tôi luôn là người thưởng phạt rõ ràng, cho nên tôi sẽ bảo phòng kế toán chuyển tiền lương hai ngày này cho anh.”
Khóe miệng Đường Thiên Trạch khẽ giật giật, gương mặt vốn trông đẹp trai đã bắt đầu khiến người ta thấy khủng hoảng.
Anh ta trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện với vẻ độc ác, giọng nói như rít lên qua kẽ răng: “Bắc Minh Thiện, ân oán giữa tôi với anh còn chưa tính xong đâu!”
Anh ta nói xong, đột nhiên vung nắm đấm về phía Bắc Minh Thiện mà không hề có dấu hiệu nào báo trước.
Bắc Minh Thiện đương nhiên cũng không phải ngồi không, khi bản thân nói chuyện với anh ta, đã bắt đầu để ý tới hành vi cử chỉ của anh ta.
“Vút…”
Lòng bàn tay Bắc Minh Thiện vừa khéo đón lấy nắm đấm của Đường Thiên Trạch.
Nhưng như vậy còn chưa hết, trước khi anh ta chuẩn bị rút tay ra, năm ngón tay của Bắc Minh Thiện nắm chặt lấy nắm đấm của anh ta, sau đó cổ tay theo cánh tay và cơ thể lùi lại, đấu vật và lật qua…
Động tác lưu loát như vậy, hơn nữa còn bất ngờ không kịp đề phòng.
Chỉ thấy Đường Thiên Trạch đầu tiên mất trọng tâm, nghiêng người về phía trước theo anh. Sau khi anh ta mất trọng tâm, lại cảm thấy có một lực mạnh truyền từ nắm đấm tới cổ tay, cánh tay và cả người.
Loại lực xoay tròn này làm anh ta mất đi trọng tâm, rất ‘dễ dàng’ ngã xuống đất.
Hiệp thứ nhất, Đường Thiên Trạch lại nằm ở dưới chân Bắc Minh Thiện như vậy.
Ở trước mắt bao nhiêu người, anh ta làm sao có thể chịu nhục như vậy. Anh ta lại giống như phát điên, cho dù ngã xuống đất cũng chỉ khựng lại mấy giây ngắn ngủi, hai tay đã nhanh chóng chộp về phía hai chân của Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện lùi chân lại phía sau để tránh anh ta tấn công lần nữa.
Cuối cùng cơ thể anh và Đường Thiên Trạch giữ một khoảng cách nhất định: “Anh không phải là đối thủ của tôi, ba lần bốn lượt như vậy còn thú vị sao? Có thể nói tôi xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ anh. Những điều đó đều là nể tình trước đây anh đã cứu Hạnh Nguyên và đứa trẻ. Anh tốt nhất nên dừng lại đúng lúc, nếu không tôi đành phải làm cho anh bình tĩnh lại.”
Đường Thiên Trạch từ dưới đất đứng lên, lúc này anh ta không còn dáng vẻ tương đối tao nhã ngày trước mà giống như một con thú hoang mất kiểm soát hơn.
Trong ánh mắt anh ta đều là ngọn lửa của sự thù hận: “Bắc Minh Thiện, anh bớt ở đây giả vờ làm người tốt cho tôi. Có bản lĩnh, chúng ta đến một nơi rộng rãi so tài.”
Bắc Minh Thiện đương nhiên vui vẻ tiếp nhận lời khiêu chiến này: “Tốt lắm, nơi rộng rãi nhất trong tập đoàn Bắc Minh thị là ở phía trên. Nếu anh muốn đấu với tôi một trận như vậy, ở trước mặt nhiều người, tôi cũng không tiện làm anh mất mặt.”
Anh nói xong lại nhìn đám người trong phòng họp đang kinh ngạc nhìn trân trối: “Cuộc họp hôm nay vẫn chưa kết thúc, các người có hứng thú thì đi theo tôi lên xem, ai không có hứng thú lại ở đây chờ tôi quay về, chúng ta sẽ họp tiếp.”
Bắc Minh Thiện nói xong cởi áo vest của mình ra, đặt lên trên bàn tròn, sau đó rất ung dung xoay người đi ra khỏi hội trường.
Gió tháng này thổi qua trên mặt người lại đau như dao cắt.
Huống gì là ở sân đỗ máy bay trực thăng trên sân thượng của tòa nhà tập đoàn Bắc Minh thị, một tòa nhà cao nhất của thành phố.
Gió kia càng không hề kiêng kỵ mà cắt qua mặt.
Tóc Bắc Minh Thiện đã bị gió thổi không còn giữ được nếp như trước, bím tóc nhỏ điển hình của Đường Thiên Trạch cũng đã xổ tung, lúc này trông càng giống với một kẻ điên khiến cho người ta khiếp sợ hơn.
“Anh thấy thỏa mãn với chỗ này chứ? Chỗ này trống trải, không có bất kỳ vướng víu gì. Chúng ta vừa đấu và ngắm phong cảnh xung quanh, thật ra cũng rất thoải mái tự tại.”
Đường Thiên Trạch hơi nheo mắt, anh ta hình như đã tính toán xong, chỉ có một người có thể đủ thể diện xuống dưới, còn kết quả tốt nhất của một người khác là thả người nhảy xuống sau khi thua…
Mà anh ta đương nhiên cảm thấy người nhảy xuống này không phải là mình. Mặc dù trong phòng họp vừa rồi, mình rõ ràng đã rơi xuống hạ phong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!