CHƯƠNG 816: SUY NGHĨ NHÂN TỪ
“Tìm ba? Hình như giữa ba và con đã…” Lý Thâm nói, tỏ về bất đắc dĩ. Ông ta chậm chạp bước về phía bệ cửa sổ, rồi dừng chân ở nơi đó.
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bên đường có hai hàng cây trụi lá.
Mà trên một ngọn cây cao nhất trong số đó, có một con chim hỉ thước đang làm tổ.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng ông ta hơi cong lên.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bóng lưng ông ta, sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ và lựa lời lần nữa thì nói: “Hôm nay con tới để khuyên ba tự thú.”
Lý Thâm nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Ông ta quay đầu lại, nhìn cô với vẻ khó tin: “Con nói gì, vừa nãy ba không nghe rõ.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn ông ta, chậm rãi mà cao giọng hơn nói lại lời vừa nãy: “Con nói, hôm nay con tới để khuyên ba tự thú.”
“Tự thú? Vì sao ba phải tự thú, không lẽ ba đã làm chuyện gì phạm pháp? Chuyện của Bắc Minh thị, bọn ba cũng làm theo cách thức hợp pháp mà giành được nó. Có gì mà phải tự thú?”
Nhìn Lý Thâm, biểu cảm của ông ta gần như giống Đường Thiên Trạch như đúc.
“Nếu vì chuyện này thì con cũng không cần tới đây. Hơn nữa, dù Bắc Minh thị có rơi vào tay ba, con cũng sẽ không vì chuyện này mà tiếp tục dây dưa. Chuyện này ai đúng ai sai trong lòng chúng ta đều biết rõ.”
“Vậy ba còn gì để nói? Tự thú… ba biết con học luật, đương nhiên cũng sẽ biết một ít pháp luật. Từ này phải dùng cẩn thận, nếu không, dù con là con gái của ba, ba cũng sẽ không nói thêm câu nào.”
Lần này thì hay rồi, đúng là một kẻ càn quấy, một kẻ giả câm giả điếc.
“Con mặc kệ ba muốn tự thú về vấn đề gì, đương nhiên nếu ba có thể kể hết một lượt chuyện xấu mình làm, concũng không phản đối. Con tới đây để cho ba một cơ hội cuối cùng.”
“Ha ha, cơ hội cuối cùng…” Lý Thâm lặng lẽ nhẩm lại, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Con muốn ba nói từ chỗ nào?”
“Đương nhiên là từ mấy người thông đồng với nhau kiểu gì, sau đó tiến hành từng bước một chiếm được Bắc Minh thị.”
Lý Thâm gật đầu: “Nếu là chuyện này thì phải nói từ khi con bị mất tích.”
Cố Hạnh Nguyên cau mày, nhưng cô không lên tiếng.
Sau đó Lý Thâm kể vắn tắt lại quá trình ông ta hợp tác với Đường Thiên Trạch, từng bước thâu tóm Bắc Minh thị.
Ông ta cảm thấy tình hình hiện giờ là ván đã đóng thuyền, dù có nói cho cô biết, chỉ dựa vào cô cũng không thể làm gì ông ta.
Đương nhiên, ông ta còn đánh cuộc với bản thân: Đó là sau khi Cố Hạnh Nguyên biết những chuyện này sẽ làm như thế nào.
Cố Hạnh Nguyên nghe rất nghiêm túc, thậm chí đến một mắt xích nào đó, cô càng nghe cẩn thận hơn.
Đương nhiên, ông ta còn nói hết cả chuyện liên quan tới cái chết của Bắc Minh Chính, còn có trước đó gài bẫy như thế nào để lừa được ba con Bắc Minh Phi Viễn.
“Chuyện con muốn nghe ba đã kể xong, vậy con chuẩn bị đưa ba đến thẳng cục cảnh sát, hay là coi như chưa nghe thấy gì hết?”
Lý Thâm vừa nói vừa xoay người đi đến bàn trà, cầm cái tẩu thuốc đặt trên đó lên.
Ông ta vừa rít thuốc, vừa cẩn thận quan sát sự thay đổi thái độ của Cố Hạnh Nguyên.
Cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng biết, thế mà cái bố cục này lại to như vậy, có rất nhiều chuyện cô không biết.
Chuyện cô biết, chỉ là bọn họ lợi dụng Bắc Minh Diệp Long vào Bắc Minh thị, và chuyện xảy ra sau đó.
Giờ phút này, hình tượng tốt đẹp của Lý Thâm đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng cô, không còn thừa một chút nào.
“Sao conlại có một người ba như ba chứ.”
Lý Thâm rít một hơi thuốc, sau đó dửng dưng mỉm cười: “Sao? Khiến con thất vọng nhỉ.”
“Thất vọng?” Cố Hạnh Nguyên cười lạnh với ông ta: “Con thì có gì mà thất vọng. Từ nhỏ tới lớn, con luôn căm ghét một vai diễn – kẻ làm ba.”
Đúng vậy, trong khoảng thời gian cô còn nhỏ đến khi bắt đầu làm việc ở Bắc Minh thị, có bao chuyện đã xảy ra chỉ vì người ba – Cố Kiệt Đại gây ra.
Đương nhiên, phần nhiều là vì ông ta muốn bảo vệ con gái ruột của mình, còn vì móc nối quan hệ với Bắc Minh thị, hận không thể dùng bản thân làm quà đưa tới trước mặt Bắc Minh Thiện….
Những thứ này đều là ký ức còn mới mẻ.
Cô không biết vì sao hai người ba của cô, một là Cố Kiệt Đại, còn có ba ruột Lý Thâm, bọn họ nhìn bề ngoài đều rất tử tế, nhưng vì sao lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy?
Ngược lại thì ba nuôi Mạc Cẩm Thành, tuy ông ta không có thân thế vẻ vang như hai người kia, nhưng ông ta lại là một người ba thực thụ, hết lòng quan tâm và chăm sóc con gái.
Thấy Cố Hạnh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, tuy Lý Thâm đã đoán trước được trong lòng, nhưng ông ta vẫn cảm thấy trái tim như bị rất nhiều cây kim nhỏ đâm vào.
Cố Hạnh Nguyên nói: “Nếu ba có thể chủ động đi tự thú thì có lẽ con sẽ tới thăm ba trong thời gian ba chịu phạt. Nhưng ba đừng vui mừng quá sớm, nếu ba thề thốt phủ nhận thì con cũng hết cách, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm được ba.”
“Bọn họ?” Lý Thâm cảm thấy khá hứng thú với bên thứ ba bỗng nhiên xuất hiện trong lời cô.
Ông ta nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Đừng nói là con đang nói cảnh sát nhé?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Thế nên con mới cho ba hai lựa chọn, con mong ba có thể chọn đúng một lần.”
“Được, ba sẽ suy nghĩ kỹ.” Lý Thâm nói, ông ta nặng nề nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Con một lòng một dạ với tên nhóc kia thật? Con đừng quên, cậu ta từng là người tổn thương con. Ba làm như vậy cũng được tính là trút giận vì con.”
“Thôi bỏ đi, ba không cần đội một cái mũ đường hoàng cho những gì mình đã làm. Làm trong ngành luật, con chỉ có thể nói, chỉ khi con người dũng cảm đối mặt với sai lầm thì mới được tha thứ.” Cố Hạnh Nguyên không hề muốn nói những lời này với ông ta, vì cô nhìn ra, nó
chẳng ảnh hưởng mảy may đến ông ta.
Lý Thâm cầm tẩu thuốc trong tay, rít từng hơi một. Ông ta tính toán gì trong lòng, Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn không nhìn ra.
“Chuyện đã đến nước này, ba thấy con cũng chẳng cần lãng phí nước bọt với ba đâu. Nói với bọn họ, nếu muốn đánh gục ba thì lấy ra chứng cứ. Đương nhiên, ba đoán là bọn họ cũng không tìm được gì nên mới để con tới đây làm thuyết khách nhỉ.” Nói đến đây, ông ta còn
hơi vênh vang.
Chuyện ông ta biết là, dù ông ta làm chuyện gì đó, dù người bên cạnh không ưa nổi, hoặc là cảm thấy có vấn đề, thì họ cũng không thể làm gì ông ta.
Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn buông bỏ hy vọng cuối cùng, tính cách hai ba con bọn họ quá giống nhau, khăng khăng cố chấp với chuyện bản thân cho là đúng…
“Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng con cho ba, ba và Đường Thiên Trạch giống nhau, cứng đầu cứng cổ.”
“Ồ? Ha ha, vậy chỉ có thể nói nó không uổng là học trò của Lý Thâm này. Ba thấy hôm nay con tới đây phí công vô ích rồi, tuy con là con gái ba, nhưng chúng ta không đi chung một con đường. Có lúc ba suy nghĩ, nếu con cùng đường cùng lối với ba thì tốt biết mấy. Thứ nhà
Bắc Minh có thể cho con, ba cũng có thể cho con không kém mấy. Bọn họ có tiền, còn ba có quyền. Trong cái xã hội này, tiền không tính là tài sản thật sự, chỉ có quyền lực mới là tài sản dùng mãi không hết.”
Lý Thâm càng nói càng thấy kích động. Ông ta đã dốc hết tinh lực cả đời vào chuyện này.
Lạc Hàn và Cố Hạnh Nguyên trò chuyện ngắn gọn sau sáng sớm thì bắt đầu sắp xếp nhân lực, âm thầm điều tra lai lịch của Đường Thiên Trạch, đồng thời tích cực tra xét kẻ đứng sau lưng anh ta.
Ngoài ra ông ta cũng cần bảo đảm an toàn cho Tiểu Trần.
Từ sau khi Tiểu Trần tỉnh lại, anh đã đã tiếp xúc với Lạc Hàn.
Sau khi Lạc Hàn vạch trần thân phận của anh ta, anh ta cũng nhận rõ tình huống hiện thực, nói ra hết những chuyện anh ta biết và tham gia làm, hơn nữa còn ký tên xác nhận trên bản ghi chép.
Đương nhiên, những chuyện anh ta biết và tham gia, đều liên quan đến cục trưởng Quách.
Cũng vì thế mà cục trưởng Quách – người vẫn luôn tin rằng Tiểu Trần đã chết, cố ý che giấu phần lớn hành vi phạm tội của bản thân, lần này tội càng thêm nặng.
Trong ‘Ngũ độc’, ông ta cũng được coi là phạm phải ‘Tứ độc’, xem ra đời này ông ta chỉ có thể ngồi bóc lịch trong tù thôi.
Lúc thẩm vấn Tiểu Trần, Lạc Hàn không chỉ biết Đường Thiên Trạch phạm tội cố ý mưu sát, mà còn xác nhận được suy đoán người đứng sau lưng anh ta cũng là quan chức chính phủ.
Nhưng mà người có cấp bậc như Tiểu Trần sẽ không biết thân phận thật sự của nhân vật bậc đó, chứ đừng nói đến tên họ.
Ông ta lờ mờ cảm giác được, kẻ ông ta sắp tiếp xúc không hề đơn giản.
Không lâu sau khi ông ta sắp xếp lại tài liệu của Tiểu Trần, Cố Hạnh Nguyên gọi điện tới.
“Hạnh Nguyên, có chuyện gì cần chú giúp sao?”
Cố Hạnh Nguyên đang trên đường lái xe về từ chỗ Lý Thâm: “Lát chú có rảnh không, cháu muốn nói chuyện với chú.”
“Được, chúng ta gặp mặt ở đâu?”
“Vẫn là chỗ Anna tốt, nếu nơi đó còn đang buôn bán thì không cần lo lắng gì cả, có thể yên tâm.”
Quán nhỏ của Anna.
Lúc Lạc Hàn tới là lúc quán đang bán chạy nhất.
Anna thấy ông ta thì tiến lên chào hỏi, cười nhẹ nói: “Cô ấy đã ở trên tầng rồi.”
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, chờ đợi trong lo lắng.
Cô đã tới đây từ hơn nửa tiếng trước.
“Xin lỗi cháu nhé, bây giờ chú mới tới kịp. Có chuyện gì mà cháu tìm chú gấp vậy? Có phải là bên cháu gặp khó khăn gì không?” Lạc Hàn đẩy cửa bước vào, bây giờ giữa hai người bọn họ không cần nói lời khách sáo gì cả.
Trong lúc Cố Hạnh Nguyên đợi ông ta, cô đã đấu tranh tư tưởng nho nhỏ lần cuối cùng, vẫn luôn do dự quyết định tố giác hay không tố giác.
Nhưng sau khi Lạc Hàn đến, trông cô có vẻ đã lựa chọn xong.