CHƯƠNG 807: MẸ CON VÀO BẾP
Mãi đến sau này, Trình Trình mới biết được một ít chuyện giữa Bắc Minh Diệp Long và mẹ mình, lại thêm ba mình cùng nhiều nguyên nhân khác, lúc này mới dần trở nên xa cách hơn rất nhiều.
Nhưng trong lòng lại giống như nhìn thấy cậu.
Rất nhanh chóng, biệt thự Bán Sơn đã nghênh đón làn sóng khách hàng đầu tiên, đó là Hình Uy lái xe chở Lạc Kiều và đứa con.
Bọn họ đứng ở cửa và bấm chuông.
“Thật sự không ngờ rằng, Kiều Kiều cậu sẽ là người đầu tiên đến đây.” Người mở cửa nghênh đón bọn họ là Cố Hạnh Nguyên.
“Sao chứ, chẳng lẽ không thể đến trước à. Chúng tớ vội vã đến đây sau khi nhận được điện thoại của cậu. Ôi, dì và chú đã đến rồi à.” Lạc Kiều ôm đứa nhỏ đi vào phòng khách, liếc mắt một cái lập tức thấy được Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành.
Sau khi chào hỏi bọn họ, cô nhìn xung quanh: “Tại sao Anna vẫn chưa đến?”
Cố Hạnh Nguyên gật gật đầu: “Đúng vậy, cậu cũng biết cửa hàng của cô ấy mới mở cửa hôm nay, hôm nay chắc là có rất nhiều khách. Làm ông chủ làm sao có thể bỏ lại cửa hàng của mình chạy tới đây sớm như vậy chứ. Cô ấy có thể đến trễ một chút.”
Hình Uy nhìn thấy hôm nay tâm trạng của Bắc Minh Thiện rất tốt, vốn còn có chút lo lắng cho anh, hiện tại xem ra còn thật sự là có thể thoải mái hơn một chút.
Anh ta vội vàng đi qua chào hỏi Bắc Minh Thiện.
Trong nhà không có người ngoài, hơn nữa mọi người đều tương đối thân quen, cho nên bọn họ ngồi cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ hoặc không thú vị, nhanh chóng trò chuyện một cách sôi nổi.
Cố Hạnh Nguyên tiếp tục trở lại phòng bếp chuẩn bị bữa tối, lúc này Trình Trình và Dương Dương lẻn vào phòng bếp.
“Các bảo bối, sao các con không ở bên ngoài chơi với dì Kiều Kiều?”
“Trình Trình nói chúng con tới đây giúp mẹ.”
Cô nhìn hai đứa trẻ mỉm cười: “Các con thực sự đã trưởng thành rồi, nhưng ở chỗ này mẹ tạm thời không có chuyện gì các con có thể giúp được. Con vẫn nên dẫn em gái đi ra ngoài chơi đi.”
“Vậy cũng không được, muốn ra ngoài thì cũng là Trình Trình đi ra ngoài chơi cùng em gái là được rồi, con ở lại chỗ này cùng mẹ.” Hành động của Dương Dương ngược lại ngoài dự đoán của Cố Hạnh Nguyên.
“Sao vậy bảo bối, em có chuyện gì sao?” Cô dừng thứ trong tay lại.
“Con cũng không thể để cho Trình Trình chiếm hết danh tiếng hôm nay được, huống hồ con còn chuẩn bị một món ăn. Bữa sáng Trình Trình bộc lộ sự khéo tay, như vậy cơm chiều ta cũng muốn lộ ra sự khéo tay của mình.” Dương Dương tràn đầy tự tin.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Vậy được rồi, con cứ ở lại đây giúp mẹ một tay đi. Trình Trình, con đi cùng em gái đi.”
Trình Trình gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đối với những gì Dương Dương vừa nói, Trình Trình cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Hiếm khi Dương Dương có thể chủ động làm một việc gì đó.
“Bảo bối, con định làm món gì?” Cố Hạnh Nguyên nhìn cậu hỏi.
“Cánh gà nướng. Nhưng mẹ phải chuẩn bị cho con một ít nguyên liệu, con muốn cánh gà, ớt bột, hạt tiêu đen, mật ong…” Dương Dương giơ ngón tay trên bàn tay nhỏ bé của mình, lập tức liệt kê hơn mười loại nguyên liệu và nguyên liệu chính.
Cũng may đồ đạc trong phòng bếp của Bắc Minh Thiện này đầy đủ như một nhà hàng năm sao.
Thu thập những thứ này không hề phức tạp một chút nào, và rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Cố Hạnh Nguyên cũng buộc một cái tạp dề cho Dương Dương.
“Mẹ, mẹ cứ làm việc của mẹ đi, đồ ăn của con sẽ tự mình làm.” Dương Dương nói xong, cầm một cái thớt nhỏ hơn chạy đến một chỗ khác.
“Sao vậy, còn sợ mẹ vụng trộm học nghề của con à.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy Dương Dương làm như vậy rất thú vị.
Dương Dương nghiêm túc nói: “Làm sao có thể, nhưng con nghĩ rằng chúng ta không nên can thiệp lẫn nhau.”
Trong khi hai mẹ con đang ở trong nhà bếp bận rộn chuẩn bị cho bữa tối Giáng sinh, tiếng chuông ở cửa lại vang lên.
Lúc này là Trình Trình chạy tới mở cửa.
Chỉ thấy đứng ở cửa chính là một nhà Bắc Minh Triều Lâm cùng với bốn người Bắc Minh Đông.
“Bác cả, thím, chú Ba, anh Diệp Long, hoan nghênh mọi người đến nhà cháu.” Trình Trình rất lễ phép mời bọn họ vào.
Đây là lần đầu tiên đám người Bắc Minh Triều Lâm đến chỗ Bắc Minh Thiện, tuy rằng khoảng cách hơi xa một chút, thế nhưng Bắc Minh Thiện đã nói rất rõ ràng về lộ trình ở trong điện thoại, cho nên ngoài việc mất nhiều thời gian cũng không có bất kỳ chuyện gì khác.
Hai anh em nhà Bắc Minh tới, ngay lập tức trong phòng khách càng náo nhiệt hơn. Nhất là Bắc Minh Triều Lâm sau khi nhìn thấy Dư Như Khiết rất lễ phép gật đầu: “Xin chào mẹ Hai.”
Tiếp theo Lan Hồng, Bắc Minh Diệp Long và Bắc Minh Đông cũng nhao nhao chào hỏi Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành.
Cho dù khi đó Dư Như Khiết và Bắc Minh Chính có bất kì vấn đề gì, bà cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên trên người Bắc Minh Triều Lâm. Không chỉ như vậy, bà còn chăm sóc Bắc Minh Triều Lâm nhiều hơn, thậm chí còn đối xử tốt hơn cả Bắc Minh Thiện.
Điều này làm cho Bắc Minh Triều Lâm vẫn không thể nào quên. Cũng bởi vì như vậy, trong những ngày sau này, mặc kệ Bắc Minh Thiện làm việc quá đáng đến như thế nào, Bắc Minh Triều Lâm vẫn luôn bao dung với anh.
Về phần Bắc Minh Đông, anh ta và Dư Như Khiết vẫn có chút xa lạ. Dù sao sau khi anh ta sinh ra cũng chưa từng gặp qua bà, thậm chí ngay cả tên của bà cũng chưa từng nghe qua.
Đương nhiên, đây đều là do thủ đoạn của mẹ ruột Giang Tuệ Tâm của anh ta.
Huống hồ, cách đây không lâu, bởi vì Giang Tuệ Tâm vu oan cho Dư Như Khiết dẫn đến việc mẹ của Cố Hạnh Nguyên qua đời.
Anh ta vốn không muốn tới, bởi vì anh ta cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với bọn họ.
Thế nhưng lại bị Bắc Minh Triều Lâm kéo tới.
Nguyên nhân chính là Bắc Minh Thiện cũng không truy cứu chuyện này, nói vậy những người khác cũng sẽ đối xử với anh ta một cách khoan dung.
Quả nhiên, đợi đến sau khi Bắc Minh Đông tới, Dư Như Khiết đối xử với Bắc Minh Đông giống như đối xử với Bắc Minh Triều Lâm vậy, không hề giận chó đánh mèo lên trên người anh ta.
Về phần Cố Hạnh Nguyên thì càng không cần phải nói.
Ân ân oán oán của thế hệ trước, thế hệ sau khi phân biệt rõ thị phi đen trắng, cũng không cần thiết phải truy cứu trách nhiệm của thế hệ trước.
Trình Trình nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long tới, rốt cuộc cậu có thể tạm thời không cần ở chỗ này sắm vai một người anh trai, nơi này bản thân cậu chỉ có thể sắp xếp làm em trai.
Trong nháy mắt cậu cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cậu giống như trước kia, quấn lấy bên cạnh Bắc Minh Diệp Long hỏi hỏi. Tất nhiên, hầu hết các vấn đề vẫn là một số vấn đề mà họ thường không thể hiểu được.
Những vấn đề này nói như thế nào đây, hỏi người trong gia đình, mẹ, ba thường rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian để quản lý chúng. Tiếp theo chính là Dương Dương và Cửu Cửu còn quá nhỏ, còn không bằng mình.
Còn lại dì Anne, Lạc Kiều cùng với Hình Uy… Họ cũng có những việc riêng của họ.
Trình Trình là một người không dễ gây phiền phức cho người khác, cũng bởi vì như thế cậu chỉ có thể đọc thêm sách, có một số việc có thể giải quyết, nhưng có một số việc thật sự không giải quyết được.
Lúc này thì tốt rồi, Bắc Minh Diệp Long tới, cậu có thể nói ra những nghi vấn ở trong lòng mình.
Cách đối xử của Bắc Minh Diệp Long đối với cậu em trai này, đương nhiên chính là biết gì nói nấy, nói hết không giữ lại. Cũng may kiến thức của cậu ta cao hơn vài bậc so với Trình Trình.
Nên nhanh chóng giúp cậu giải quyết rất nhiều vấn đề.
Cuối cùng thì những đợt khách cuối cùng cũng đến.
Không ngoài ý muốn, Vân Chi Lâm lái xe dẫn Anna cùng với mẹ mình đến nhà Bắc Minh Thiện.
Hiện tại trong lòng của mẹ Vân Chi Lâm đang vui như hoa nở, con trai rốt cuộc tìm được ý trung nhân của mình, tuy rằng Anna vẫn hơi ngại ngùng, nhưng coi như bọn họ đã bước ra bước đầu tiên.
Mọi người đều đến đông đủ, lúc này đồ ăn ở trong bếp của Cố Hạnh Nguyên gần như chuẩn bị xong. Hơn nữa lúc này còn có Dương Dương ở một bên hỗ trợ.
Thực ra cậu phải chuẩn bị khoảng một giờ nữa thì xong. Dù sao các món ăn Dương Dương chuẩn bị vẫn rất đơn giản, thời gian chủ yếu đều là dành cho việc ướp gia vị.
Hiện tại Dương Dương đang rất cẩn thận giúp đỡ đặt những món ăn đã nấu xong lên trên bàn.
Còn chưa kể, trong khoảng thời gian ở trong phòng bếp giúp đỡ Cố Hạnh Nguyên, Dương Dương biểu hiện rất lanh lợi. Trái ngược hoàn toàn với sự nghịch ngợm ở trường học.
Đàn ông và phụ nữ trong phòng khách hiển nhiên được chia thành hai nhóm.
Chủ đề mà những người phụ nữ thảo luận, đơn giản chỉ là một số chuyện củi gạo dầu muối của cuộc sống. Tất nhiên, trọng tâm bây giờ rơi vào Anna.
Bây giờ cô lại bị Vân Chi Lâm hết sức theo đuổi, với tư cách là bề trên của anh ta, Dư Như Khiết đương nhiên phải nắm chặt cơ hội này làm công việc ‘tiếp thị’ cho cháu trai của mình.
Đương nhiên, mẹ của Vân Chi Lâm cũng không thể không nói những lời tốt đẹp cho con trai mình.
Anna đương nhiên hiểu được tâm tư của người già, hơn nữa thông qua tiếp xúc với Vân Chi Lâm, cô càng thêm xác định anh ta vẫn là một người đàn ông đang tin cậy, đáng để phó thác cả đời.
Hơn nữa, đây cũng được coi là một thói quen của cách ‘tiếp thị’ giàu đặc sắc của nước T.
Đàn ông dường như thảo luận về các chủ đề nặng nề hơn nhiều so với phụ nữ. Hiện tại tầm mắt của bọn họ đều tập trung vào vấn đề của tập đoàn Bắc Minh thị.
Ngay cả Vân Chi Lâm với tư cách là luật sư cũng gia nhập. Anh ta cố gắng phân tích chuyện này từ góc độ pháp lý, nhưng đáng tiếc là những gì đám người Đường Thiên Trạch đã làm thật sự rất khó để tìm ra sơ hở nào đó.
Điều này đã làm cho tất cả mọi người đều lầm vào thế bế tắc, làm thế nào để đối mặt với những việc tiếp theo là chủ đề sẽ được thảo luận kế tiếp.
Người nhà Bắc Minh sẽ không trơ mắt nhìn Bắc Minh thị bị một người ngoài khống chế như vậy.
Về phần Trình Trình và Cửu Cửu, hai đứa bé này vừa nhìn thấy người lớn đều có đề tài riêng, bản thân mình cũng khó xen được vào, huống hồ hiện tại bọn chúng ở chỗ này dường như có vẻ hơi dư thừa.
Vì thế cậu dẫn theo em gái dứt khoát cũng đi vào phòng bếp, đến giúp mẹ và Dương Dương đang bận rộn.
Nhìn mấy người trẻ tuổi này đang thảo luận biện pháp đối phó, Mạc Cẩm Thành trái lại ngồi ở một bên yên lặng quan sát. Ông ta không phải bởi vì đối mặt với tình huống như vậy mà không xen vào, mà là đang suy nghĩ.
Các cuộc thảo luận tất nhiên có thể tiếp thu ý kiến của mọi người, có thể tìm thấy câu trả lời cần thiết trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Nhưng đó không phải là cách duy nhất để tìm câu trả lời.
Một cách khác là suy nghĩ. Tất nhiên, những gì ông ta suy nghĩ không phù hợp với những gì họ đang thảo luận.
Ông ta đang suy nghĩ xem chủ nhân tương lai của tập đoàn Bắc Minh thị phải là người như thế nào mới thích hợp.
Trong kinh doanh, ý tưởng như vậy không phải là sai. Dù sao hiện tại tập đoàn GT của ông ta vẫn đang hợp tác với Bắc Minh thị.
Bất kể Tổng giám đốc Bắc Minh thị là ai, quan hệ hợp tác vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Ít nhất thì hiện tại nó vẫn là một mối quan hệ tồn tại tạm thời.