“Hôm nay là ngày tốt đối với cô, khóc cái gì chứ?” Lạc Kiều nói xong thì đến gần nhìn: “Wow, chú Mạc, quà tặng này của chú thật sự rất lớn nha. Chỉ định quán ăn của Anna lo chuyện ăn uống của tập đoàn GT. Nếu như vậy, coi như cô ấy không buôn bán gì, chỉ dựa vào tập đoàn lớn này của các chú là có thể ăn uống không lo. Anna, cô gặp được quý nhân rồi.”
“Ha ha, đừng nói như vậy chứ. Tôi cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật thôi. Ý kiến này là của Như Khiết đưa ra. Còn ẩn ý sâu xa trong đó, ha ha… Tôi cũng không cần nhiều lời nhỉ.” Mạc Cẩm Thành cười ha ha, thoáng nhìn qua Dư Như Khiết và Vân Chi Lâm.
Mọi người lập tức hiểu ý.
“Sư phụ, chuyện ngày hôm qua, xem ra hôm nay mang lại tiếng vang không nhỏ. Chúng ta coi như đã đạt được mục đích. Bắc Minh Thị đã có thể rút khỏi võ đài lịch sử này rồi.”
Trên mặt Đường Thiên Trạch không nhịn được dạt dào vui sướng thắng lợi.
Nhưng khi anh ta đang rất vui vẻ, không nhịn được liếc nhìn Lý Thâm đang ngồi trên ghế sofa, chỉ thấy thoạt nhìn ông ta không hề vui vẻ chút nào.
***
So với Đường Thiên Trạch, tâm trạng của Lý Thâm lại không được vui vẻ là mấy.
Có một số người chính là như vậy, dưới tình huống có một mục tiêu, gần như sẽ trút hết tất cả tinh thần và sức lực của mình ra làm. Tưởng tượng sau khi mình đạt được sẽ đắc ý như thế nào.
Nhưng đến cuối cùng có một ngày mục tiêu của mình đã đạt được, lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của mình. Ông ta không cảm giác ra được vui sướng ban đầu.
Chỉ giống như một quả bóng da bị xì hơi, tinh thần đều rã rời.
Lý Thâm không còn mục tiêu, thoạt nhìn cả người như già đi mấy tuổi. Trên mặt bàn trước mặt ông ta đã chất đầy báo giấy tạp chí đưa tin chuyện ngày hôm qua.
Cùng lúc đó, trên tivi cũng phát ra tin tức liên quan đến tập đoàn Bắc Minh Thị. Chỉ có điều, trong nơi phát sóng trực tiếp này lại không hề xuất hiện người của nhà họ Bắc Minh.
Chỉ có một đoạn ngắn chiếu hình ảnh Bắc Minh Thiện lái xe ra khỏi khu nhà cũ của nhà họ Bắc Minh, bị đám phóng viên bao vây.
“Hừ hừ… người nhà họ Bắc Minh đều biến thành rùa đen rụt đầu hết rồi à. Hôm qua bọn họ vừa đi con đã phái người theo dõi. Bọn họ không đi đâu khác mà lại trở về khu nhà cũ, sau đó cũng không đi ra nữa.”
Lý Thâm nhìn Bắc Minh Thiện lái xe xông ra khỏi bao vây của đám phóng viên.
“Tắt tivi đi.” Ông ta nói rồi cúi đầu khẽ day day mắt.
Từ sau khi Cố Hạnh Nguyên rời đi, Lý Thâm vẫn chưa nghỉ ngơi. Không phải ông ta không muốn nghỉ ngơi, mà là thật sự không ngủ được.
Toàn bộ buổi tối ông ta đều suy nghĩ rất nhiều chuyện. Ba anh em nhà họ Bắc Minh tụ tập lại với nhau chắc chắn là đang bàn bạc biện pháp đối phó.
Mặc dù tập đoàn Bắc Minh Thị đã bị mình khống chế, nhưng thế lực của nhà họ Bắc Minh cũng không bị cắt giảm bao nhiêu, điểm này ông ta có thể cảm nhận được một cách chân thực.
“Sư phụ, người đã một đêm không nghỉ ngơi, không bằng bây giờ nghỉ ngơi một lát. Chuyện bên phía Bắc Minh Thị để con đi xử lý, đảm bảo sẽ khiến người nhà họ Bắc Minh không thoải mái. Cho dù là lão già Bắc Minh Chính kia cũng tức giận đến độ nhảy ra khỏi mộ phần. Ha ha…”
So với Lý Thâm, Đường Thiên Trạch lại vô cùng hưởng thụ niềm vui sướng của trả thù này mang lại.
Một đêm kia, anh ta vui sướng đến mức không ngủ được. Nhất là nghĩ đến ánh mắt thù hận của Bắc Minh Diệp Long nhìn mình và dáng vẻ kinh ngạc của Bắc Minh Thiện trong tiệc rượu kia.
Nhưng khiến anh ta cảm thấy không cam lòng chính là, Bắc Minh Thiện cũng không xông lên như anh ta dự đoán. Nếu như vậy, anh ta có thể đánh một trận thoải mái với anh rồi.
Cho dù có lẽ không phải đối thủ của anh, nhưng cũng có thể hoàn toàn trút hết ra ngoài.
Từ khi Đường Thiên Trạch và Bắc Minh Thiện gặp lại nhau, bọn họ vẫn chưa từng đánh nhau. Về phần nguyên nhân trong đó, đương nhiên là có rất nhiều.
Nhưng đa số đều liên quan đến Cố Hạnh Nguyên.
Lý Thâm đứng dậy khỏi ghế sofa: “Cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi, đã ở cùng tôi cả đêm rồi.”
“Không được sư phụ, con muốn nhân dịp hôm nay nhìn thành quả chiến đấu của chúng ta. Bây giờ mặc dù chúng ta lấy lại được một phần kia của Bắc Minh Diệp Long, nhưng một phần khác của Bắc Minh Thiện vẫn luôn vô cùng quan trọng. Nếu như anh ta ra tay, chỉ sợ chúng ta sẽ rất khó đối phó.”
“Ừm, nếu là như vậy, cậu phải tốn nhiều công sức rồi. Nhưng cũng đừng không để ý đến nghỉ ngơi, cũng không nên làm loại chuyện giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm.”
Sau khi Lý Thâm sắp xếp ổn thỏa thì xoay người rời khỏi phòng khách.
*
Tham gia nghi thức khai trương quán ăn của Anna xong, một mình Bắc Minh Thiện trở lại văn phòng của tập đoàn GT.
Tiện tay lật xem báo giấy ngày hôm nay đã được đặt sẵn trên bàn làm việc, tiêu đề bắt mắt trên đó khiến anh lập tức cầm lên, sau đó xé tan.
***
Đối với chuyện của Bắc Minh Thị, Bắc Minh Thiện cảm thấy anh thật sự quá sơ suất rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!