Trong miệng ông ta phun ra làn khói thuốc mỏng manh.
Ông ta ném phần que diêm đang cháy còn lại vào trong gạt tàn thuốc và mặc cho nó cháy hết.
Cố Hạnh Nguyên cứ ngồi bên cạnh nhìn ông ta không chớp.
Lúc này, Đường Thiên Trạch đã quay lại, đặt khay trà có một ấm trà và ba cái chén đều trong suốt lên trên bàn trà.
Đồng thời, anh ta cũng mang theo ít trái cây.
Anh ta cầm ấm nước sôi rót vào ấm trà, sau đó châm bếp cồn ở dưới đáy ấm trà.
Anh ta dùng muôi gỗ nhỏ nhẹ nhàng gạt từng chút trà trong chén sứ nhỏ vào ấm.
Chỉ một lát, nước trong ấm bắt đầu sôi và biến thành màu xanh nhạt.
Sau khi đun một lúc, Đường Thiên Trạch lần lượt rót trà vào trong chén trước mặt Lý Thâm, Cố Hạnh Nguyên và mình.
Lúc này, trong phòng khách hoàn toàn im ắng, chỉ có ti vi vẫn đang không ngừng phát ra hình ảnh và âm thanh.
Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên vẫn lên tiếng: “Các người đã lên kế hoạch cho chuyện hôm nay bao lâu rồi?”
“Bao lâu à?” Lý Thâm còn chưa lên tiếng, Đường Thiên Trạch đã khẽ lặp lại một câu và nhếch miệng cười.
Anh ta không cần hỏi cũng biết mục đích Cố Hạnh Nguyên đến đây.
Bây giờ hình như chỉ có chuyện nhà Bắc Minh là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai ba con bọn họ.
“Đương nhiên là bắt đầu từ rất lâu rồi, lâu đến mức lúc đó tôi còn không biết cô là con gái đã mất tích nhiều năm của sư phụ, lâu đến giây phút vừa biết được cô mất tích. Hơn hai mươi năm qua, sư phụ luôn nghĩ về chuyện này.”
Đường Thiên Trạch nói xong lại nhìn gương mặt già nua nhưng luôn duy trì vẻ vô cảm của Lý Thâm.
Thời gian mình theo ông ta không ngắn, cho dù không hoàn toàn hiểu được nỗi khổ trong lòng ông ta nhưng cũng xem như hiểu ông ta hơn ai hết.
Đối với một người đàn ông, ai có thể thật sự chịu được cảnh vợ con ly tán? Đặc biệt là sau khi xác định rõ mục tiêu, điều này đã trở thành động lực cho mọi cố gắng của ông ta.
Vào giờ phút này, mặc dù những lời này làm Cố Hạnh Nguyên hơi xúc động nhưng không đủ để hóa giải tâm trạng của cô bây giờ.
“Được rồi, con đừng nói nữa.” Lý Thâm nhìn sang con gái: “Nếu ba đoán không sai, chắc con cho rằng chuyện này là do con mà ra, cho nên con tới đây muốn tự mình giải quyết. Ba không có cách nào thuyết phục con dừng tay vào lúc đó, mà con cũng không thể dao động được ba. Ba con chúng ta thật ra rất giống nhau về sự ương ngạnh này.”
Phải nói là Lý Thâm đã thật sự nói trúng tâm tư của Cố Hạnh Nguyên. Trải qua mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi giữa bọn họ trước đó, cô biết khả năng thành công của mình có lẽ gần như bằng không.
Khi tới đây, Cố Hạnh Nguyên đã nghĩ tới điểm này.
***
Thấy hai ba con đều rơi vào bế tắc, Đường Thiên Trạch nói chuyện như không nhận ra tình trạng đó của bọn họ.
“Sư phụ, Hạnh Nguyên, hai người đừng tranh luận về vấn đề công việc ở đây nữa. Chỗ này có ít trái cây nhập khẩu rất ngon, mọi người nếm thử đi.”
Anh ta nói xong lại đẩy một đĩa đầy các loại trái cây nhiệt đới về phía bọn họ.
Lý Thâm thật ra rất nể mặt, lấy một trái cây trông giống trái tim trong đống trái cây lên và cầm trong tay.
Đường Thiên Trạch vội vàng giới thiệu: “Sư phụ, đây là quả sa-bô-chê, ăn rất ngon đấy. Sư phụ ăn thử đi.”
“Quả sa-bô-chê?” Lý Thâm cẩn thận quan sát, sau đó khẽ cười: “Trông trái tim thật, lại không biết nó có thể thần bí, khó lường hoặc khó có thể khơi thông như lòng người hay không.”
Ông ta nói xong bóc vỏ ngoài và cắn nhẹ một miếng, cẩn thận nhấm nháp: “Ừ, ăn ngọt và ngon miệng. Mùi vị thật sự không tệ.” Lúc này, ông ta mới cười thỏa mãn, vừa khen đồng thời còn không nhịn được mà gật đầu.
Thấy Cố Hạnh Nguyên không cầm bất kỳ trái cây nào trong đĩa, Đường Thiên Trạch nhìn cô với vẻ lấy lòng: “Cô cũng chọn đi. Tôi thấy quả này rất thú vị, cô thử xem.”
Anh ta nói xong lại lấy mấy quả trông giống táo nhưng có màu đỏ hơn ở trên đĩa lên, đặt ở trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Cô nếm thử xem. Đây là quả thần bí, nó sẽ lưu lại vị ngọt trong vòng nửa giờ kể cả cô ăn các vị khác.”
Cố Hạnh Nguyên rủ mắt nhìn. Mấy quả thần bí đặt ở trước mắt trông tươi ngon làm cho người ta yêu thích. Đặc biệt là sau khi Đường Thiên Trạch giới thiệu, cô ít nhiều cũng thấy tò mò về những thứ này.
Nhưng mình tới đây không phải để nhấm nháp trái cây.
Cô lại nhìn sang Lý Thâm, cuối cùng nói một câu nói: “Con phải làm thế nào thì ba mới bằng lòng dừng tay? Ba cứ nói ra điều kiện đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!