Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ Cố Hạnh Nguyên Lưu Ly Trản Full

“Thằng nhóc thối này, quay lại cho tao. Ra ngoài làm gì, gây ra rắc rối lại muốn chạy à. Nói cho mày biết, chỉ cần mày bước ra khỏi ngưỡng cửa này thì đừng trở về nữa!”

Bắc Minh Triều Lâm thấy hành vi này của con trai, tức giận không có chỗ phát tiết.

“Con không phải kẻ nhút nhát, nếu chuyện này đã là do con gây ra, vậy con sẽ ra ngoài tìm bọn họ tính toán. Mọi người cũng không cần vì con mà phí tâm tư vào chuyện này nữa.” Lúc này toàn thân Bắc Minh Diệp Long hừng hừng khí thế.

Anh mở lớn mắt, mạch máu hai bên thái dương đều nổi rõ lên. Đã từng thấy Bắc Minh Diệp Long tức giận như vậy, nhưng chưa từng thấy anh lại có phản ứng như thế này.

Lúc anh bước một chân ra khỏi cửa, có một giọng nói đã cản bước anh lại.

“Đứng lại, cháu tưởng cháu kích động như vậy là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này sao? Nếu đúng vậy, thì đã không phải đợi đến bây giờ để cháu đi ra tay rồi. Lúc chú ở tiệc rượu cũng đã có thể xử lí gọn chuyện này rồi. Bây giờ cháu qua đó, chỉ là tìm đường chết thôi. Đương nhiên, có thể vận may của cháu sẽ tốt hơn một chút, đến lúc đó bọn chú sẽ đến nhà giam thăm cháu.”

Bắc Minh Thiện nói, cuối cùng anh đã mở mắt ra, ánh mắt của anh lạnh lẽo. Anh chậm rãi đứng dậy, vòng qua bàn bước đến trước mặt Bắc Minh Diệp Long.

Lúc nhìn thấy anh đứng trước mặt, Bắc Minh Diệp Long mở to mắt nhìn thấy rõ anh đang cười khẩy: “Có lẽ cháu vào nhà giam là cách tốt nhất để trốn tránh. Như vậy, cháu có thể có một cái cớ hoàn hảo, không cần gánh trách nhiệm với cái họa cháu đã gây ra nữa. Còn bọn chú sẽ thu dọn tàn cuộc, cho đến lúc cháu đi ra.”

Bắc Minh Diệp Long vừa nghe, gương mặt khẽ co giật, hai tay lúc này đã nắm thành nắm đấm, còn phát ra tiếng “rắc rắc rắc”.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Bắc Minh Thiện vẫn không dừng lại mà nói tiếp: “Đến lúc đó thì xem như là cháu may mắn, chuyện này rất nhanh cũng sẽ được chú và ba cháu dẹp ổn. Nhưng e là lúc đó bọn chú cũng chỉ còn lại chút hơi tàn thôi. Cháu có thể tiếp tục làm tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, cũng có thể tiếp tục làm một đứa con hiếu thảo trước mặt ba mẹ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có chuyện tốt như thế đợi cháu chứ, một kết quả khác có khả năng cao hơn một chút. Đó chính là cho dù bọn chú có giúp cháu giải quyết, nhưng đến lúc đó rổ tre đựng nước cũng bằng không. Đám người Đường Thiên Trạch kia, chắc cháu không hiểu rõ bằng bọn chú. May mà, chuyện này vẫn chưa hoành thành, chúng ta có thể toàn thân rút lui. Đối với chú mà nói thật ra một chút ảnh hưởng cũng không có, chú có thể bỏ mặc. Nhưng ba mẹ cháu thì sao, sẽ bị người khác đội cái mũ: Dẫn sói vào nhà, không biết dạy con. Sau đó không thể nào ngẩng đầu lên được đợi cháu trở về. Sau đó cả nhà sẽ phải mai danh ẩn tích từ đó, trốn ở một nơi không ai biết đến mấy người để sinh sống. Đương nhiên, Bắc Minh thị đối với cháu mà nói cũng chỉ là một nơi làm tổng giám đốc không đến nửa năm. Cháu không cần thương cảm đến vậy. Nhưng ba mẹ cháu thì sao, có lẽ bọn họ không qua nổi cửa ải của chính mình. Họ sẽ cứ sa sút mãi. Thậm chí cho đến lúc lâm chung, họ còn phải lo lắng đợi tới lúc đi về phía bên kia phải nên đối mặt với ông nội đã qua đời của cháu như thế nào. Bắc Minh Diệp Long, cháu thật sự không hổ là một đứa con hiếu thảo, cũng là đứa cháu trai ngoan của ông nội cháu. Cháu trưởng của Bắc Minh thị nên như vậy…”

***

Bắc Minh Thiện nói xong, khẽ vỗ nhẹ lên vai Bắc Minh Diệp Long: “Nên nói chú đều đã nói rồi, quyết định tiếp theo đương nhiên vẫn do cháu.”

Nói xong anh thả lỏng gân cốt: “Đột nhiên cảm thấy hơi đói, bây giờ đã có cơm chưa?”

“À, chị đã dặn nhà bếp chuẩn bị rồi. Bây giờ chắc là đã chuẩn bị xong rồi đó.” Lan Hồng vội nói.

Bắc Minh Thiện đi vòng qua Bắc Minh Diệp Long rồi đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó quay đầu lại nói với mấy người Bắc Minh Triều Lâm: “Sao vậy, mọi người không đói sao? Chú ba chưa biết lúc nào mới về, em không đợi chú ấy ăn cùng đâu.” Nói xong, anh thong thả đi về phía nhà ăn.”

“Bọn anh tới ngay đây.” Bắc Minh Triều Lâm đáp một tiếng rồi cùng vợ đứng trước mặt con trai. Tâm trạng lúc này của ông ta, những người làm ba sẽ dễ thấu hiểu nhất.

Lan Hồng đưa tay ra nắm lấy tay con trai: “Con à, tâm trạng của con ba mẹ hiểu. Hơn nữa, tạo thành cục diện như bây giờ ba mẹ cũng chưa từng trách con cái gì. Vì vậy, con cũng không cần coi chuyện này như một gánh nặng.”

“Đúng thế con trai, rộng lòng ra một chút. Chuyện này không phải vẫn chưa đến bước xấu nhất sao, vì vậy chúng ta vẫn còn đường để cứu vớt. Đương nhiên, kích động và lỗ mãng sẽ chỉ làm hỏng chuyện, chỉ khi bình tĩnh lại mới có thể tìm được cách giải quyết tốt nhất. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Bắc Minh Triều Lâm an ủi con trai rồi dắt tay vợ ra khỏi phòng làm việc.

Trong phòng làm việc không còn ai khác, chỉ còn lại Bắc Minh Diệp Long đang ngập ngừng muốn đi ra ngoài.

Sau sự kích động ban nãy được Bắc Minh Thiện giác ngộ, anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

*

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!