CHƯƠNG 743: CẬU CHỦ BẮC MINH NGỒI KHÔNG YÊN.
Câu nói này của Lạc Hàn vừa nghe liền biết là nói với Cố Hạnh Nguyên, có điều là ý tứ này cũng chỉ có bọn họ nghe hiểu được.
Còn bọn người Lạc Kiều ở bên ngoài một ngày trời, đã có chút mệt mỏi, ngáp dài đi lên lầu ngủ.
Cuối cùng Anna cũng đã đi nghỉ ngơi.
Trong phòng khách cũng chỉ còn lại có hai người là Lạc Hàn và Cố Hạnh Nguyên.
Giống như tối hôm qua, Cố Hạnh Nguyên làm hai cốc sữa chua trái cây.
“Hạnh Nguyên, mặc dù là cô đã cung cấp cho tôi rất nhiều manh mối, nhưng mà sau khi tôi suy nghĩ nhiều lần, tôi cảm thấy hiện tại hình như không phải là thời cơ động vào cục trưởng Quách, cần phải chờ thêm một chút nữa.”
“Chờ một chút? Tôi không hiểu ý của anh.” Lúc Cố Hạnh Nguyên nghe thấy câu nói này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Mắt thấy ở bên phía Bắc Minh Thiện đã sắp mở phiên tòa, nếu như trước đó vẫn còn chưa trừng phạt cục trưởng Quách thì Bắc Minh Thiện rất có thể sẽ bị phán là có tội.
Lạc Hàn hơi im lặng một hồi, sau đó nói: “Hiện tại ông ta còn đang chịu trách nhiệm một công trình dân sinh tương đối lớn. Đầu tiên, trong chúng ta, ngoại trừ có cô chứng kiến thì không còn có chứng cứ nào khác. Thứ hai, nếu như vào thời điểm này động vào ông ta thì tôi rất lo lắng tiếp theo đây sẽ có phản ứng dây chuyền như thế nào, dù sao thì cũng phải nói đến đó chính là phát động toàn thân trước.”
“Nói như vậy, Bắc Minh Thiện thật sự có khả năng sẽ phải ngồi tù?” Cố Hạnh Nguyên hỏi một câu.
“Không loại trừ khả năng này, nhưng mà tôi sẽ cố gắng hết sức, tìm càng nhiều chứng cứ liên quan đến ông ta trước khi chuyện đó xảy ra.”
Cố Hạnh Nguyên âm thầm thở dài một hơi, ở đâu còn có nhiều chứng cứ hơn cơ chứ, lần trước ra ngoài với Vân Chi Lâm đã lọt chân ngựa, hiện tại chắc có lẽ cục trưởng Quách đã rửa sạch hết tất cả những chuyện ở thành phố C rồi.
Có điều là cô nhanh chóng nghĩ tới một người: “Anh Lạc anh đã tra xét trợ lý của cục trưởng Quách chưa vậy?”
“Trợ lý của ông ta…” Lạc Hàn nhíu mày, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Cô nói là cái cậu Tiểu Trần ngày hôm đó xuất hiện cùng một lúc đúng không? Theo như tôi được biết thì hiện tại anh ta đã mất tích rồi, nhưng mà tôi cũng đã phái người đi tìm.”
“Không cần tìm đâu, hiện tại anh ta đang ở trong bệnh viện.” Cố Hạnh Nguyên nói: “Tôi với Vân Chi Lâm đã đến nhà của anh ta ở thành phố C, kết quả là nghe thấy ba mẹ của anh ta nói rằng anh ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hiện tại còn đang hôn mê trong bệnh viện kia kìa.”
“Gặp phải chuyện ngoài ý muốn à? Chắc chắn là có người sợ anh ta nói chuyện đó ra, kết quả lại thực hiện cách làm bỏ xe giữ tướng, thật sự không nghĩ đến là người họ Quách lại là một nhân vật hung ác như vậy.” Lạc Hàn nói, anh ta bóp chặt nắm tay của mình vang lên âm thanh “răng rắc”.
“Tôi cho là các anh nên tranh thủ thời gian cho người đến để bảo vệ anh ta, nếu như người muốn diệt trừ anh ta mà biết anh ta còn sống, rất có thể sẽ hành động một lần nữa, mặc dù anh ta đã hôn mê nhưng mà vẫn tính là có một tia hi vọng, chỉ cần là anh ta có thể tỉnh lại thì chuyện này đã có thể rõ ràng.”
Lạc Hàn nhẹ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người, cô có biết địa chỉ bệnh viện mà anh ta đang nằm không?”
“Bí, có điều là tôi hi vọng các anh không làm lộ ra quá nhiều manh mối, nếu không thì rất có thể không giúp đỡ anh ta, ngược lại còn gây bất lợi cho anh ta thêm nữa.”
Sở dĩ hiện tại Cố Hạnh Nguyên nhắc nhở Lạc Hàn nên làm như thế nào, cái này hoàn toàn quyết định bởi cuộc gặp mặt ngày hôm nay với Lý Thâm.
…
Lạc Hàn nhẹ gật đầu: “Tôi sẽ chú ý chuyện này, cô cứ yên tâm đi.”
Tối ngày hôm nay bọn họ cũng không nói chuyện quá lâu với nhau, dù sao thì trong lòng của bọn họ đều mang theo một chút chuyện.
Mấy ngày kế tiếp yên bình đến nỗi làm cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút hoảng hốt, ở bên phía Vân Chi Lâm không có bất kỳ tin tức và tiến triển gì.
Mặc dù đã nhận được một tin tức của Lạc Hàn gửi tới cho cô: Tiểu Trần đã được bảo vệ an toàn, còn lại thì là vấn đề về vết thương của anh ta, bác sĩ không có cách nào đưa ra thông tin anh ta có thể tỉnh dậy vào lúc nào.
Mắt thấy đến ngày Bắc Minh Thiện thẩm vấn không còn xa, chuyện này thật sự làm cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút lo lắng.
Thời gian dường như là đang trêu đùa với cô, cô không nhịn được mà lẩm bẩm: “Thời gian trôi chậm một chút đi, cho chúng tôi thêm chút hi vọng…”
Nhưng hết lần này đến lần khác, thời gian giống như là một vòi nước được mở ra, ngày nào cũng chảy “ào ào” trôi đi.
…
Cùng lúc đó ở Bắc Minh thị lại xảy ra một chuyện khác.
Sau khi Bắc Minh Diệp Long đã tham gia buổi đấu thầu, anh ta đã giao bản thiết kế của mình trước thời hạn.
Lúc đầu trong lòng tràn đầy hy vọng, nhưng mà sau đó thì không có sau đó nữa.
Anh ta đã tìm một số người trong giới chính trị để nghe ngóng tình huống cụ thể, nhưng mà kết quả đạt được lại làm cho anh ta cảm thấy có chút thất vọng.
Bởi vì xét từ thái độ phản hồi của bọn họ, có vẻ như là bọn họ không quan tâm đến phương án đấu thầu của mình.
Ngày mai chính là ngày mà bên phía chính phủ tuyên bố kết quả cái này khiến cho Bắc Minh Diệp Long cảm thấy vô cùng căng thẳng, nói chính xác hơn là tay chân có chút luống cuống.
Anh ta muốn mượn cơ hội lần này để làm tăng địa vị của mình trong lòng bọn họ, thế thì anh ta đã có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản Bắc Minh thị từ trong tay của Cố Hạnh Nguyên. Hoặc là, hoặc là diễn một vở kịch “bức cung”.
Kế hoạch này nghe qua rất không tệ, nhưng mà bây giờ lại không lạc quan như vậy.
Có lẽ là anh ta cần phải nghĩ ra một cách, mời những người có liên quan ăn một bữa cơm?
Người đầu tiên mà anh ta nghĩ đến đó chính là người tổng phụ trách của buổi đấu thầu lần này, cục trưởng Quách.
Nếu như có thể giải quyết được ông ta, thế thì tất cả đã không thành vấn đề.
Thế là anh ta viết một tấm thiệp mời cho người gửi qua cho cục trưởng Quách.
Cũng may là vị cục trưởng này cũng cho anh ta chút tình mọn, nhận lời mời của anh ta.
Nơi mà Bắc Minh Diệp Long mở tiệc chiêu đãi cục trưởng Quách vốn là một nhà hàng vô cùng nổi tiếng.
Lúc tối, Bắc Minh Diệp Long và cục trưởng Quách đang ngồi trong phòng bao.
Sau khi cơm nước no nê, rốt cuộc bọn họ cũng đã nói đến chủ đề chính.
Sau khi cục trưởng Quách uống một ngụm rượu vang đỏ, cầm tờ giấy ăn lau đi chút mở dính bên khóe miệng, sau đó nhìn Bắc Minh Diệp Long rồi nói: “Cậu chủ Bắc Minh, cảm ơn bữa tiệc chiêu đãi lần này của cậu.”
Bắc Minh Diệp Long cười cười: “Cục trưởng Quách đã đến nơi này phụ trách công việc một đoạn thời gian rồi, tôi vẫn luôn không có cơ hội để trò chuyện với ngài, ngày hôm nay chúng ta có thể đến đây là vinh hạnh mà ngài dành cho tôi.”
“Làm gì có chứ, ở thành phố A có ai mà không biết nhà họ Bắc Minh, hơn nữa tập đoàn Bắc Minh thị của các người còn là đầu rồng trong nước. Tôi đã muốn chào hỏi mọi người từ sớm, nhất là ông Bắc Minh Chính tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Bắc Minh thị, còn có cậu Bắc Minh Thiện, chỉ có điều là vận may kém một chút, chờ sau khi tôi đến đây thì hai người đó đã không có mặt, cũng may là hiện tại tôi gặp được cậu chủ Bắc Minh.” Cục trưởng Quách đã uống vài ly rượu, suy nghĩ không hề rối loạn, nhưng mà vẫn rõ ràng như thế.
Người ta đã mời mình dùng cơm, dù sao thì cũng phải nói vài câu mặt nổi làm cho người ta vui vẻ một chút, về phần những chuyện khác…
Bắc Minh Diệp Long vẫn nhớ kỹ lời hứa mà mình đã từng hứa ở trước mặt của nhân viên, cho nên anh ta cũng không dám chểnh mảng.
…
Áp lực mà Bắc Minh Diệp Long phải đối mặt vô cùng lớn, nhưng mà những ngày nay hoàn toàn là bởi về tâm ma của anh ta quấy phá.
Lúc mà một ai đó muốn làm chuyện gì mà mình muốn làm đều sẽ bịa ra vô số lý do để thúc đẩy sự xuất hiện và phát triển của vấn đề này.
Anh ta cũng như vậy.
Vì để trong lòng của mình có ngọn nguồn, vì để thuận lợi thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình, cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn con đường “cầm kiếm đi nghiêng”.
Tìm cách kết thân với cục trưởng Quách.
Sau khi thổi phồng một phen, Bắc Minh Diệp Long mang theo nụ cười ở trên mặt: “Cục trưởng Quách, liên quan đến chuyện kêu gọi đầu tư, đã trôi qua một đoạn thời gian rồi, hiện tại cũng đã nên chuẩn bị kết thúc.”
“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện đó mà làm cho tôi bận tối tăm mặt mày, không có cách nào hết, đây chính là một công trình dân sinh, mà những người làm lãnh đạo như chúng tôi đương nhiên phải làm những chuyện thiết thực hơn cho dân chúng, nếu không thì sao có thể xứng đáng với chiếc mũ ô sa ở trên đầu được đây, haha.”
Phong thái này của cục trưởng Quách thật đúng như là có chuyện như vậy, nói ra cái câu “vì nhân dân phục vụ” với giọng quan, còn coi như mình thật sự là thanh quan.
Đương nhiên là những chuyện mờ ám ở phía sau cục trưởng Quách, Bắc Minh Diệp Long không rõ ràng.
“Cục trưởng Quách thật sự là một người lãnh đạo giỏi hiếm có, dưới sự lãnh đạo của ngài, chắc chắn là thành phố của chúng ta sẽ có thể huy hoàng hơn.” Bộ dạng a dua nịnh hót, mặc dù là Bắc Minh Diệp Long cũng không muốn nhưng mà khi đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, anh ta nhất định phải làm như vậy mới được, không có cách nào hết, đây là xu hướng chung cả thôi.
Mấy cái chuyện làm người như thế này, mặc dù là tháng năm lăn lộn trong xã hội của anh ta không dài lắm, nhưng mà anh ta vẫn đủ hiểu.
Cục trưởng Quách được vỗ mông ngựa nên rất dễ chịu, trên mặt mang theo nụ cười không hề che giấu một chút nào hết, khoác tay nói: “Cậu chủ Bắc Minh khách khí rồi, nếu như không có sự giúp đỡ hết mình của mọi người thì công việc của tôi cũng sẽ không thể thực hiện tốt được.”
“Cục trưởng Quách, chúng ta cùng tham gia buổi đấu thầu lần này, qua thời gian dài như vậy, từ đầu đến cuối tôi đều có chút không nắm chắc, trong nhiều công ty như thế ngài nghiêng về thư đấu thầu của công ty nào hơn?”
Lúc nãy cục trưởng Quách còn có bộ dạng cười ha hả, nhưng lúc bị hỏi câu hỏi này thì nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của ông ta biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!