CHƯƠNG 738: VIỆC NHÀ, THÙ OÁN
“Người nhà?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó thì thấy mất tự nhiên: “Em… Em đâu có quan hệ gì với nhà Bắc Minh chứ, dù bây giờ làm chủ tịch của Bắc Minh Thị, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày em sẽ rời khỏi đây.”
Bắc Minh Diệp Long nhìn Cố Hạnh Nguyên, lắc đầu: “Không, em dưỡng dục ba đứa nhỏ của nhà Bắc Minh, cho nên em cũng không thể nào thoát khỏi quan hệ của nhà Bắc Minh. Hôm nay anh tìm em đến là muốn nói về việc nhà với em.”
Nói xong, anh ta lại rót đầy một ly rượu vang đỏ, sau đó ngửa đầu uống.
“Thưa anh, có cần tôi giúp không ạ?” Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh Bắc Minh Diệp Long, thân thiết hỏi một câu.
Ở trong nhà hàng này, rất ít khi nhìn thấy người uống một lần cả ly rượu vang đỏ.
Bắc Minh Diệp Long xua tay đáp: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Cố Hạnh Nguyên cũng nói với nhân viên phục vụ: “Chuyện ở đây tôi có thể xử lý, nếu cần giúp sẽ gọi các cô.”
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, cô lại nhìn người đàn ông ngày càng khiến mình đoán không ra ở đối diện: “Diệp Long, anh muốn nói gì cứ nói đi, em nghe là được. Nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, khi nãy là ly rượu cuối cùng có được không?”
…
Bắc Minh Diệp Long nhìn Cố Hạnh Nguyên, lại nhìn nửa chai rượu vang đỏ còn đang ướp lạnh bên tay. Sau đó giơ tay lên kêu nhân viên phục vụ mang rượu đi.
“Ok, bây giờ vấn đề rượu đã giải quyết rồi, anh thật lòng cảm ơn em có thể ngồi nghe anh nói.” Trên mặt anh lại xuất hiện nụ cười Cố Hạnh Nguyên quen thuộc.
“Không có gì, nhưng thời gian của em có hạn, mong anh có thể nói tóm tắt.” Bây giờ Cố Hạnh Nguyên không biết mình làm như thế là đúng hay sai, có lẽ là lòng đồng cảm của mình bị anh dẫn ra.
“Hạnh Nguyên, chắc em cũng biết anh trở về Bắc Minh Thị như thế nào đúng không.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Ừm, cái này em xem như hiểu rõ, sau lưng anh có một chỗ dựa, nhưng chỗ dựa này em hoàn toàn không xem trọng.”
Dường như Bắc Minh Diệp Long cũng tán đồng chuyện này: “Đúng là thế, nhưng anh cũng hết cách, vì lấy lại cổ phận bị cướp đi của ba, thậm chí là vì lấy lại cả Bắc Minh Thị.”
“Được rồi, anh đừng nói nữa, em không muốn nghe định nghĩa “chính nghĩa” cho hành động mình làm của nah, em cảm thấy điểm xuất phát này của anh rất có vấn đề.”
“Có vấn đề?” Bắc Minh Diệp Long hơi khó hiểu nhìn cô.
“Đúng vậy, có vấn đề, tình huống của anh bây giờ giống như là “người trong cuộc mơ hồ” vậy. Dù theo anh thấy đó là một sự lựa chọn chính xác, nhưng với một người đứng nhìn như em cả anh và Bắc Minh Thiện đều làm sai. Hai người chỉ muốn giằng co, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến việc hai người đều là người của nhà Bắc Minh, mang trong mình một dòng máu.”
Nói xong, Cố Hạnh Nguyên hơi nhún vai: “Cái này có cần thiết không, đấu đi đấu lại kết quả lại khiến người khác chế giễu. Như thế có đáng không?”
“Đều mang họ Bắc Minh… nếu đã sớm hiểu rõ điều này thì chú ta sẽ không lấy đi cổ phần của ba anh, cũng sẽ không đuổi cả nhà anh ra ngoài. Bây giờ, chú ta thì thoải mái rồi. Sau khi một tay che trời rồi thì kêu em đến làm một chủ tịch con rối. Mà anh và ba anh chỉ có thể dựa vào sức mạnh của người khác để trở về lần nữa, muốn lấy lại thứ thật sự thuộc về nhà anh. Chẳng lẽ lấy lại thứ của mình cũng là sai sao?” Bắc Minh Diệp Long tỏ vẻ không tán thành quan điểm của Cố Hạnh Nguyên, đương nhiên anh ta có đạo lý của anh ta. Hơn nữa những thứ này đều là suy nghĩ ăn sâu vào máu, sao có thể bị Cố Hạnh Nguyên đảo lộn một cách dễ dàng được.
Cố Hạnh Nguyên cũng không ôm hy vọng rằng chỉ một câu nói của mình đã có thể thay đổi suy nghĩ của anh ta, nhưng cô cảm thấy mình nhất định phải nói rõ quan điểm của mình.
Vì cô biết bây giờ Bắc Minh Thị đang tràn ngập nguy cơ, đứng sau lưng Bắc Minh Diệp Long và Cục trưởng Quách là cùng một người… Lý Thâm.
Hơn nữa mục tiêu ông ta muốn đối phó trước giờ vẫn chưa từng thay đổi, chính là Bắc Minh Thiện.
Từ sau khi mình biết càng ngày càng nhiều, cũng ngày càng cảm thấy với thực lực bây giờ, mình thật sự không đấu lại bọn họ. Chẳng những thế, hành động của bọn họ cũng càng lúc càng nhanh, rất khó đảm bảo sau khi thành công khiến Bắc Minh Thiện vào tù, bọn họ có quay đầu lại làm gì với Bắc Minh Thị không.
Nếu là thế thì mình nên làm gì? Làm thế nào để đối mặt với nhà Bắc Minh, với Bắc Minh Thiện đây?
Mặc dù cô có thể tìm ra vô số cái cớ khiến bọn họ không thể nào bị lật đổ, nhưng sự thật suy cho cùng vẫn còn đó.
“Diệp Long, nếu anh đã có logic của anh, em cũng không muốn phủ định suy nghĩ của anh nữa. Nhưng em hy vọng anh có thể đưa ra một sự lựa chọn, tách khỏi đám người Đường Thiên Trạch. Nếu không chúng ta không ai có thể đối mặt với hậu quả đâu.”
…
Sau khi nói xong, Cố Hạnh Nguyên uống một ngụm nước trái cây: “Thật xin lỗi, khi nãy em đã giao trước là không nói việc công, không ngờ em lại làm trái đầu tiên. Em thấy anh vẫn chưa ăn gì, chắc cũng đói rồi đúng không. Có gì đợi ăn xong rồi nói tiếp.”
Bắc Minh Diệp Long thấy cô không có hứng thú nói tiếp, cũng chỉ đành mỉm cười gật đầu, bắt đầu dùng cơm.
Khoảng thời gian tiếp theo hai người đều không nói thêm câu nào nữa, nhưng trong lòng họ đều đang tự suy nghĩ.
Mãi đến sau khi dùng bữa xong, Bắc Minh Diệp Long đưa Cố Hạnh Nguyên về tập đoàn Bắc Minh Thị, trước cửa thang máy của bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Bắc Minh Diệp Long duỗi tay ấn xuống một phím trong đó.
Một lát sau, âm thanh lanh lảnh vang lên, cửa thang máy mở ra.
Anh ta rất ga lăng ra hiệu mời Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu với anh ta một cái, sau đó bước vào trong thang máy.
Sau khi cô bấm xuống số tầng phòng làm việc của mình, cửa thang máy lập tức đóng lại, lại bị Bắc Minh Diệp Long chặn lại.
“Đợi đã, anh còn muốn nói với em một câu.” Bắc Minh Diệp Long nhìn cô gái đứng bên trong, như đang nhớ lại chuyện cũ vậy: “Hạnh Nguyên, xem ra bữa cơm là một lần hòa thuận nhất của chúng ta. Khiến anh không nhịn được nhớ tới khoảng thời gian chúng ta còn đi học, có thể nói đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh. Đợi sau khi rời đi thì mọi thứ đều thay đổi. Nếu thật sự có thể trở về lúc trước, anh muốn thay đổi một vài thứ, như vậy cũng sẽ không đến mức phải đối mặt với tình cảnh ngày hôm nay.”
Lời nói ngắn gọn mà sâu sắc này của Bắc Minh Diệp Long gợi lên sóng to gió lớn trong lòng Cố Hạnh Nguyên. Mặc dù đó đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, nhưng ai mà chẳng có quá khứ chứ.
“Khoảng thời gian trước kia… thật sự cũng khiến em cảm thấy rất nhớ nhung. Nhưng quá khứ mãi mãi là quá khứ, chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước, chỉ có nhìn về phía trước mới có thể nhìn thấy hy vọng được. Diệp Long, tỉnh lại từ trong hồi ức của quá khứ đi. Dù anh lựa chọn cái gì thì cũng xin anh tỉnh lại, được không.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong thì duỗi tay ra, nhẹ nhàng dời cái tay đang chắn cửa thang máy của Bắc Minh Diệp Long đi.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, đưa một người trong bọn họ lên tầng cao nhất, còn một người thì ở lại trong tầng hầm tối tăm lạnh kẽo.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô không khỏi nhớ lại lời của Bắc Minh Diệp Long, nhớ tới cảnh tượng của bọn họ trước đây. Nó cũng giống như pháo hoa rực rỡ có thể xuyên qua bóng đêm vậy, nhưng lại vô cùng ngắn ngủi và yếu ớt.
Lúc này, cảm thấy viền mắt của mình ươn ướt. Cô vội lấy khăn giấy từ trong túi ra lau khóe mắt mình.
…
Sau khi về đến phòng làm việc, cô không tập trung làm việc ngay mà gọi điện thoại cho Lạc Kiều. Từ sau khi bọn họ về nhà với Lạc Hàn thì vẫn chưa nhận được một cuộc điện thoại nào, cô thấy hơi lo.
Có khi nào sau khi hai người già nhìn thấy tình cảnh như thế thì không chấp nhận được không?
Thật sự rất có khả năng đó. Mặc dù cô không hiểu rõ nhà bọn họ, nhưng trong những câu nói bình thường cũng có thể cảm nhận được đó là một gia đình truyền thống.
Mà bình thường những gia đình như thế đều không thể cho phép chuyện như thế xảy ra.
…
Cố Hạnh Nguyên cầm điện thoại, sau khi chuông reo mấy tiếng, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Lạc Kiều: “Hạnh Nguyên, là cậu à.”
“Về nhà thấy thế nào? Ba mẹ cậu không làm khó cậu và Hình Uy chứ?” Cố Hạnh Nguyên hỏi.
Cô ở trong điện thoại nghe thấy chỗ của Lạc Kiều có hơi ồn, không giống như đang ở nhà lắm.
“Ừm… cũng tàm tạm, lúc đầu thì có hơi khó xử, nhưng bảo bối nhà chúng ta vừa ra mặt thì mọi chuyện đều đã xong rồi. Mọi người đều dời sự chú ý từ tớ và chú Hỏa Thần sang thằng nhóc kia rồi. Xem ra sinh một đứa nhỏ như thế cũng có chỗ tốt, nếu không chắc tớ chỉ có thể trốn ở bên ngoài cả đời thôi.”
Cố Hạnh Nguyên cười nhạt: “Chẳng lẽ cậu sinh cục cưng ra là vì làm bia đỡ đạn cho cậu hả. Dù gì thằng bé cũng là kết tinh tình yêu của cậu và Hình Uy mà…”
“Hạnh Nguyên, mấy lời cậu nói xưa lắm rồi đó. Vả lại thằng nhóc sao mà là kết tinh tình yêu được, khi đó còn chưa có tình cảm đâu…”
“Khụ khụ…”
Lạc Kiều vừa mới nói đến đây, bên phía cô chợt vang lên tiếng người ho khan, nghe ra được chắc chắn người kia chính là Hình Uy. Đoán chừng sau khi nghe thấy câu nói kia thì anh ta muốn khóc lắm.
“Ặc… Đương nhiên tình cảm của tớ và anh ấy bây giờ không chỉ khiến người ta ước ao ghen tị bình thường đâu. Được rồi, nói đến đây thôi, bây giờ bọn tớ đang đi ăn ở bên ngoài, có chuyện gì đợi tớ về sẽ nói với cậu sau nhé.” Nói xong, cô cũng cúp điện thoại.