CHƯƠNG 720: TÔI TỪNG ĐẾN ĐÂY
“Em đây là đang đánh giá cao anh đúng không? Không thể phủ nhận, những cô gái mà anh từng thấy không nhiều bằng Bắc Minh Thiện, nhưng tuyệt đối cũng không phải là ít. Nhưng có thể lọt vào mắt anh chỉ là số ít trong đó, em đã từng là một trong số đó, còn về cô Thái kia, anh chẳng qua chỉ cùng cô ta chơi một trò chơi mà thôi, lẽ nào em chưa bao giờ chú ý đến tấm danh thiếp của cô ta hay sao?”
Vân Chi Lâm nói như thế, ngược lại khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút nghi hoặc: “Không phải chỉ là tấm danh thiếp nhìn có vẻ đắt tiền thôi sao, có gì đáng để chú ý đâu.”
“Là một luật sư, làm sao anh có thể bỏ qua mọi chi tiết xảy ra xung quanh mình. Thái Hân Hân, cô ấy là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Viễn Dương, Tập đoàn Viễn Dương có thể được coi là một trong những tập đoàn lớn nhất ở thành phố C. Họ cũng có các doanh nghiệp tham gia đang trong quá trình xây dựng. Một tập đoàn lớn chắc hẳn đã có sự hợp tác nào đó với chính quyền địa phương. Em không nghĩ ra điều gì sao? ”
Sau lời nhắc nhở của Vân Chi Lâm, Cố Hạnh Nguyên dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cô chợt bừng tỉnh nhận ra.
Sau lời nhắc nhở của Vân Chi Lâm, Cố Hạnh Nguyên ngay lập tức hiểu ra: “Người phụ nữ tên Thái Hân Hân này có lẽ có liên quan đến cục trưởng Quách đúng không? Hoặc có lẽ cô ấy có thể biết được một số điều gì đó về cục trưởng Quách. em nói mà. Chỉ là một trợ lý nhỏ. Từ quần áo của cô ấy đến chiếc xe, có cái nào phù hợp với thân phận của cô ấy đâu. Xem ra người phụ nữ này vừa trở nên xấu xa là sẽ có tiền. ”
“Tốt nhất cô không nên đưa ra kết luận trước khi mọi chuyện chưa được điều tra rõ. Nếu không sẽ dễ ảnh hưởng đến phán đoán toàn bộ sự việc sau này”.
Vân Chi Lâm nói xong, cầm ly cà phê trước mặt uống một ngụm: “Thái Hân Hân không phải là đối tượng điều tra của chúng ta, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa phải.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Sau bữa sáng, họ lên xe và chạy đến địa điểm tiếp theo – nhà của ba mẹ Tiểu Trần.
Theo địa chỉ, họ dừng xe ở cổng một khu nhà ở nhỏ. Nhìn từ cửa, có rất nhiều tòa nhà, và đó là một khu vực rộng lớn.
Trên một mặt của cột đá ở lối vào của khu nhà, tên của khu này được viết bằng vàng- chung cư Viễn Dương.
“Chi Lâm anh xem, từ cái tên cũng có thể nghĩ ra. Nơi này hẳn là không thể tách rời khỏi tập đoàn Viễn Dương.” Cố Hạnh Nguyên vừa nói vừa thay đổi góc độ quan sát ở đây.
Chiếc xe này quá thấp, muốn nhìn rõ phải hạ kính xe xuống hoặc nghiêng đầu lên kính chắn gió phía trước mới có thể nhìn thấy được.
Lúc này cô không để ý đến biểu cảm của Vân Chi Lâm, vẻ mặt khó hiểu như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Không nhìn thấy gì từ trong xe. Sao chúng ta không xuống xe đi vào trong.” Cố Hạnh Nguyên mở cửa xe, vươn tay vỗ vai Vân Chi Lâm rồi xuống xe trước.
Vân Chi Lâm cũng khẽ cau mày rồi bước xuống xe theo.
“Xem ra môi trường ở đây thực sự rất tốt. Trong nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của thành phố, nơi này thật yên tĩnh. Hơn nữa còn có những khoảng xanh rộng lớn nằm rải rác giữa các tòa nhà. Có vẻ như Tập đoàn Viễn Dương này không phải chỉ có vẻ ngoài, mà bên trong còn khá có thực lực. ”
Vào lúc này, Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đã ngồi trong cái đình trên đỉnh đồi nhân tạo ở trung tâm khu nhà ở, từ phía trước của họ, có thể nhìn thấy cửa vào cách đó không xa.
Ở đây cao gần bằng ba tầng lầu nhưng không ảnh hưởng đến việc chiếu sáng các tầng dưới của các công trình xung quanh. Hơn nữa trên ngọn đồi nhỏ này còn có một thác nước nhỏ và một cái ao.
Cố Hạnh Nguyên đang nói chuyện và ngắm cảnh xung quanh, nhưng lông mày của Vân Chi Lâm luôn cau lại.
“Này, có chuyện gì với anh vậy. Từ khi đến đây, không thấy lông mày của anh giãn ra chút xíu nào.”
“Nơi này, anh chắc chắn rằng mình đã đến đây ngày hôm qua.” Vân Chi Lâm chậm rãi nói.
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc: “Ý anh là ngày hôm qua anh đã đưa Thái Hân Hân về nhà, nhưng thật ra anh đến đây?” Có điều lời này vừa nói xong cô cười nhạt: “Còn không phải sao, cô ấy là trợ lý của tổng giám đốc, cô ấy sống ở đây, đó là điều tất nhiên rồi còn gì. Mà này Chi Lâm. Anh luôn quan sát tỉ mỉ, sao bây giờ anh mới nhận ra nơi này thế? ”
“Anh với cô ấy không vào bằng cánh cửa vừa rồi, nhưng ở đây có cửa sau. Và ngày hôm qua anh đã không nhìn thấy nơi này. Nơi cô ấy sống có lẽ không phải nằm trong khu vực trung tâm của khu nhà. Nhưng anh mơ hồ có ấn tượng. Khi anh nhìn vào, anh đã sững sờ khi thấy có một ngọn đồi nhỏ nằm sâu dưới tầng trệt. Nếu anh nhớ không nhầm thì cửa sau chắc hẳn ở đằng kia. ” Vừa nói, anh vừa quay lại và chỉ tay về phía sau bên trái của ngọn đồi.
***
“Thành phố C này có vẻ không nhỏ. em đã nghĩ chúng ta sẽ phải chạy ngược chạy xuôi cả ngày vì chuyện này. Giờ có vẻ như những thứ phiền phức có thể được giải quyết dễ dàng. Có tất cả những người chúng ta cần tìm trong đó. Cha mẹ của Tiểu Trần, còn có Thái Hân Hân, người mà chúng ta sắp phải đối mặt, và có thể những kẻ khác mà chúng ta không lường trước được cũng nằm trong số họ … ”
Cố Hạnh Nguyên vừa nói, trên mặt thoáng hiện một nụ cười, cô cảm thấy chuyến đi này nhất định sẽ mang lại cho cô chút thu hoạch nào đó.
“Nếu đã như vậy, anh nghĩ chúng ta cần phải thay đổi chỗ ở. Mặc dù khách sạn cách đây không quá xa, nhưng vẫn cần nửa tiếng đi đường. Nếu chúng ta quyết định ở lại đây và quan sát trong một hoặc hai ngày, vậy phải nhanh chóng dọn đến gần chỗ này là tốt nhất. ” Vân Chi Lâm nói với giọng điệu trưng cầu ý kiến.
“Đây cũng là một cách.” Cố Hạnh Nguyên gật đầu đồng ý.
***
Vào ngày thứ hai sau khi Cố Hạnh Nguyên rời đi, Đường Thiên Trạch lại xuất hiện trong văn phòng của Bắc Minh Diệp Long.
Vừa vào cửa, Bắc Minh Diệp Long gác đầu lên tay hỏi: “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy. Hai ngày trước Dương Dương bị người ta bắt đi ngay trường học. Hình Uy đích thân đến tìm anh đòi người. Tôi đã gọi cho anh biết bao nhiêu cuộc điện thoại, ngoại trừ đường dây đang bận thì anh tắt máy. Anh đang giở trò gì vậy? ”
Đường Thiên Trạch không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta, mà đi đến phòng trà và pha một tách cà phê. Sau khi uống một ngụm, anh nhìn sang Bắc Minh Diệp Long vẫn còn đang tức giận: ” Cậu Bắc Minh, có phải anh quản nhiều quá rồi không không? Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, anh không cần như vậy đâu.”
“Không phải tôi quản nhiều, mà là anh làm không gọn gàng. Hơn nữa anh còn lấy danh nghĩa của tôi. Đương nhiên, nếu không tìm được anh, chúng sẽ tìm tới tôi tính sổ. Tôi xin anh đấy, lần sau đừng gây phiền phức cho tôi nữa được không vậy? ”
Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có chút bất lực khi đối mặt với anh. Một thuộc hạ không chấp nhận bất kỳ sự kiềm chế nào, trên thực tế lại là người đại diện giúp đỡ mình, mối quan hệ như vậy quả thực khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đường Thiên Trạch nhìn Bắc Minh Diệp Long cười nhạt: “Sau này từ từ anh sẽ quen. Hiện tại tôi có chuyện cần anh làm đây.”
“Có chuyện gì vậy?” Tinh thần của Bắc Minh Diệp Long trở nên căng thẳng khi nghe nói anh có chuyện cần làm.
“Diệp Long, hãy thư giãn đi. Tôi nghe nói rằng anh sẽ đấu thầu cho dự án của chính phủ dưới danh nghĩa của chính mình. Điều đó có đúng không?”
Bắc Minh Diệp Long gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy, sao, muốn xen vào à, tính lấy một phần lợi nhuận ư?”
“Ồ! Tôi nghĩ rằng Diệp Long anh chắc đã nghĩ sai về tôi rồi. Tôi đến đây hoàn toàn không phải vì tiền, tôi nghĩ rằng anh nên hiểu. Nếu không, tôi mới là người ngồi ở vị trí đó chứ không phải là anh.” Đường Thiên Trạch nói, chỉ tay về phía Bắc Minh Diệp Long đang ngồi.
Bắc Minh Diệp Long đương nhiên hiểu được: “Được thôi, vậy hôm nay anh tới đây chắc là truyền đạt chỉ thị gì của nhân vật cấp trên của anh có phải không?”
“Những người trong nhà Bắc Minh quả thực rất thông minh. Đúng vậy, khi biết tin anh định đấu giá với danh nghĩa của chính mình, chúng tôi quả thực có chút bất ngờ. Nhưng chúng tôi cũng biết rằng với tính cách của tổng giám đốc Bắc Minh hiện tại, chắc chắc sẽ không tham gia. Đối với điều này, chúng tôi nghĩ anh làm như vậy quả là một cách thông minh. Nó có thể nhanh chóng thu hút rất nhiều sự yêu thích của nhân viên. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho anh và kế hoạch tương lai của chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi không thể để anh đi một mình . ”
***
Bắc Minh Diệp Long khó hiểu nhìn Đường Thiên Trạch: “Ý của anh là muốn xen vào chuyện của tôi? Trước hết, tôi xin cảm ơn lòng tốt của anh. Thứ hai, điều tôi muốn bày tỏ là: Đối với vấn đề này, tôi muốn làm điều đó một cách độc lập, Tôi không muốn lúc nào cũng có người kè kè xung quanh tôi… Tôi nghĩ anh nên hiểu ý tôi. ”
Về sự kiên trì của Bắc Minh Diệp Long, Đường Thiên Trạch phải nhướng mày, tỏ vẻ vô cùng bất lực: “Nếu anh đã có chí khí như vậy, thì tôi cũng chỉ có thể cảm thấy thật đáng tiếc vì không giúp được gì cho anh.”
“Anh Đường, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, không cần khách sáo như vậy. Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở anh rằng nếu anh có ý kiến hay việc gì cần rời Bắc Minh thị trong thời gian tới thì tốt nhất nói cho tôi biết. Suy cho cùng, tôi vẫn là cấp trên của anh. ”
“Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ lời nói của anh trong lòng.” Đường Thiên Trạch sẵn sàng đồng ý, nhưng lại nhìn Bắc Minh Diệp Long một cái nhìn đầy ẩn ý.
*
Việc đấu thầu của chính phủ đã bắt đầu và nhiều tập đoàn khác nhau đã nộp hồ sơ mời thầu của chính họ, họ đã áp dụng cách tiếp cận nhóm để tăng tỷ lệ trúng thầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!