CHƯƠNG 717: CÔNG TÁC HAY LÀ DU LỊCH
Đồng thời cô cũng có ý kiền về Vân Chi Lâm, người như vậy mà vẫn chạy tới giúp đỡ, chẳng lẽ bên cạnh anh thiếu phụ nữ đến mức này? Đói quá không kén ăn hay sao?
Cố Hạnh Nguyên thật sự càng nghĩ càng giận, cô dứt khoát quay người đi không nhìn họ nữa, sau đó dựa lưng vào ghế tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cộp cộp cộp…” Một chuỗi tiếng giày cao gót thanh thuý nện trên nền đất truyền tới, theo đó là tiếng cười khanh khách của cô gái và giọng nói hơi trầm của Vân Chi Lâm. Có vẻ như hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Hai giọng nói dần đến gần chiếc xe cô đang ngồi.
Cố Hạnh Nguyên bất giác nhíu mày, Vân Chi Lâm chết tiệt không sửa được còn mời người phụ nữ kia đi cùng nữa…
Đúng là nghĩ gì thì điều đó tới, cửa xe mở ra, Vân Chi Lâm ló đầu vào rồi nói: “Hạnh Nguyên, phiền em dựng thẳng lưng ghế lên đi.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe đã biết là có chuyện gì, mặc dù trong lòng cô không tình nguyện lắm nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ ra khó chịu hay gì.
Cô điều chỉnh lại ghế ngồi xong thì mở cửa xe rồi bước xuống.
Đột nhiên một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, điều này khiến cô gái “blink blink” hơi bất ngờ. Ánh mắt thoáng hiện vẻ thất vọng ấy làm sao có thể thoát khỏi mắt Cố Hạnh Nguyên.
Cô và người phụ nữ nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi, hiển nhiên hai người dường như ai nhìn ai cũng không thấy có nhiều ấn tượng tốt.
Nhưng ngoài mặt họ vẫn tỏ ra không cười gì, chỉ khẽ cười nhẹ với nhau.
Mà Vân Chi Lâm sau khi cúi người dọn dẹp trong xe xong, anh ra khỏi xe rồi nói với Cố Hạnh Nguyên: “Cô gái này cũng đến thành phố C. Xe cô ấy bị hỏng, anh lại không có dụng cụ để sửa, cho nên anh định để cô ấy đi nhờ xe chúng ta.”
Cô gái “blink blink” mỉm cười đưa bàn tay trắng nõn mảnh khảnh từ mui xe về phía Cố Hạnh Nguyên: “Thật sự xin lỗi đã làm phiền hai người.”
***
Rất rõ ràng cô gái “blink blink” đã coi Cố Hạnh Nguyên là bạn gái Vân Chi Lâm.
Cố Hạnh Nguyên cũng không thể quá nhỏ mọn, cô cũng mỉm cười vươn tay bắt lại: “Nếu muốn cảm ơn thì cô nói với anh ấy là được rồi.”
Biết nói không bằng biết nghe, câu này của cô hẳn là điều mà cô gái “blink blink” muốn nghe nhất.
Vân Chi Lâm nhìn hai người, thần kinh hơi thô nên cũng không phát hiện ra cuộc nói chuyện giữa họ có chứa bao nhiêu thông tin.
Nhưng anh vẫn rất hài lòng vì hai cô gái có thể chung sống hoà bình.
Chưa kể hai cô gái này còn đại diện cho hai kiểu người đẹp trong xã hội hiện nay.
Một người dịu dàng với những nét đẹp truyền thống, người còn lại theo phái hiện đại táo bạo, phóng khoáng. Nếu đổi Vân Chi Lâm thành người khác, không biết đối mặt với cảnh tượng này, trong đầu có bắt đầy nảy sinh dục vọng không?
“Các quý cô, chúng ta có thể khởi hành được chưa?” Vân Chi Lâm nói rồi kéo ghế xe của mình ra tạo thành một lối đi nhỏ. Anh cười nói: “Thật ngại quá, xe này chỉ có hai cửa nên khi lên hơi phiền phức.”
Một lúc sau cả ba người đều đã lên xe và tiếp tục hành trình còn đang dang dở.
Kẻ từ khi có thêm một hành khách mới trên xe, không khí trong xe lập tức trở nên thơm ngát. Không khó để đoán ra Cố Hạnh Nguyên rất ít khi sử dụng nước hoa, mùi hương trên người cô nhàn nhạt, được toả ra từ trên chính người cô.
Mà vị khách mới này thì khác, hương nước hoa xộc vào mũi, chắc là đã xịt rất nhiều.
“Chào cô, tôi là Thái Hân Hân.”
Cuối cùng cũng được biết tên của cô gái “blink blink” này, chỉ là cái tên không phù hợp với cách ăn mặc của cho lắm.
Xuất phát từ phép lịch sự, Cố Hạnh Nguyên cũng nói tên mình ra.
“Thật xin lỗi, xe tôi bị hỏng nên làm phiền hai người cho tôi đi nhờ một đoạn.” Thái Hân Hân ngồi ghế sau, nhẹ nhàng nói.
“Cô Thái, xe cô vẫn ở đó, cô không sợ bị người khác đụng hỏng ư?” Cố Hạnh Nguyên thật sự có ý tốt, cô biết chiếc Mercedes-Benz cũng đắt tiền, cứ bỏ lại đi nếu như sơ ý một chút thì sẽ rất tiếc.
Ai ngờ Thái Hân Hân lại tỏ vẻ chẳng hề quan tâm, cô ta cong môi: “Kệ nó đi, tôi đã gọi người đến kéo về rồi.”
Nói xong câu đó, bầu không khí trong xe lại rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Sau đó Thái Hân Hân lại phá vỡ sự im lặng này, cô ta rướn người vào khoảng trống giữa hai ghế phía trước, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai Vân Chi Lâm: “Anh Vân, hai người đến thành phố C để công tác hay đi du lịch vậy?”
Câu hỏi này thực sự khiến Vân Chi Lâm không biết nên trả lời thế nào: “À… chúng tôi đi công tác thôi.” Dù sao chuyện liên quan đến Bắc Minh Thiện, anh không muốn nói với người khác.
Nhưng câu trả lời ấp úng của anh lại khiến cô ta có ý nghĩ khác. Cô ta nở nụ cười, ánh mắt chuyển từ Vân Chi Lâm sang Cố Hạnh Nguyên bên cạnh.
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không nhìn cô ả nhưng không hiểu sao cô cảm thấy sống lưng mình lạnh dần, mùi hương lại nồng hơn gấp bội.
Đây chính là trực giác của phụ nữ.
“Để cảm ơn anh đã giúp tôi, anh cầm lấy cái này đi, hai người có thể thoải mái chọn bất cứ phòng nào tại khách sạn từ bốn sao trở lên ở thành phố C.” Nói xong cô ta quay lại lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp cỡ vừa.
Vân Chi Lâm đang lái xe không tiện cầm nên Cố Hạnh Nguyên đã nhận thay.
Khi nhận lấy tấm thẻ, cô đã bị sốc.
***
Tấm danh thiếp Thái Hân Hân đưa được làm bằng kim loại màu vàng kim, những dòng chữ phía trên đều được đúc bằng khuôn, sờ tay vào cảm giác rất thích.
Không đề cập đến điều khác, chỉ cầm tấm danh thiếp này thôi, dù là công nghệ hay chất liệu, đều có thể cho thấy người giữ tấm danh thiếp này không hề tầm thường.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu đọc dòng chữ trên đó: Thái Hân Hân, trợ lý giám đốc Tập đoàn Viễn Dương, phía dưới là cách thức liên lạc của cô ta.
Nhìn thấy tấm thiệp này mà cô không khỏi hơi cảm khái, cùng là trợ lý giám đốc nhưng sao lại có khác biệt lớn đến vậy… Hồi đó Bắc Minh Thiện không in danh thiếp như thế này cho cô, bây giờ cô đã làm giám đốc nhưng cũng chỉ dùng danh thiếp bằng giấy với chất liệu giấy tinh xảo hơn danh thiếp bình thường mà thôi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy danh thiếp bằng kim loại thế này.
“Hai người có danh thiếp không?” Không đợi Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm lấy danh thiếp ra thì Thái Hân Hân đã hỏi trước.
Trong túi của Cố Hạnh Nguyên cũng mang theo một ít, nhưng khi thấy trợ lý mà đã có danh thiếp xịn thế này thì cô đã bỏ ý định đó, dù thế nào cũng phải giữ chút thể diện cho Bắc Minh thị.
Cô quay đầu mỉm cười xin lỗi với Thái Hân Hân: “Thật xin lỗi, lúc đi vội quá nên tôi không kịp mang…”
Vân Chi Lâm tiếp lời: “Em lấy danh thiếp của anh cho cô ấy, anh để ở hộp đựng đồ phía trước em đấy.”
Ngay cả Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy xấu hổ cho anh khi anh vừa nói xong câu này. Đường đường là người quản lý Sở sự vụ luật sư mà danh thiếp của anh lại vứt lung tung như tờ rơi quảng cáo nhét vào cửa két ô tô bên đường.
Cô mở hộp đựng đồ trước mặt, lấy một hộp đựng danh thiếp từ đống đồ bên trong rồi đưa một tấm cho Thái Hân Hân phía sau.
Cô ta nhận lấy danh thiếp rồi cười nhạt, không ngờ một người đàn ông lái xe thể thao mà danh thiếp trông lại rẻ tiền thế này.
“Vân Chi Lâm, luật sư trưởng của Sở sự vụ luật sư Chi Lâm…” Khi đọc danh thiếp, giọng cô ta rất khiến người ta phải suy nghĩ, ngay cả vẻ mặt cũng mang theo nụ cười nhè nhẹ, thi thoảng còn liếc mắt đưa tình với Vân Chi Lâm đang lái xe.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ai cũng nhìn ra được Thái Hân Hân có ý với Vân Chi Lâm.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, Vân Chi Lâm có ngoại hình không tệ, không hề thua kém mỹ nam, còn lái chiếc xe Porsche triệu đô, mở Sở sự vụ luật sư riêng… Đáp ứng đủ tiêu chuẩn của cao, giàu có, đẹp trai.
Trên đường đi, cô Thái mới tới này không hề có ý định bỏ qua cho Vân Chi Lâm, thay đổi mọi chủ đề để trò chuyện với anh, mà dường như Vân Chi Lâm cũng không cảm thấy quá chán ghét với việc cô ta nói lảm nhảm như vậy, hai người nói chuyện cười đùa suốt cả chặng đường còn lại.
Còn Cố Hạnh Nguyên ngồi ở vị trí ghế lái phụ lại như người ngoài, cô hầu như không chen một lời vào cuộc nói chuyện giữa hai người mà chỉ nhìn phong cảnh dọc đường bên ngoài cửa sổ.
Cô có những dự định và kế hoạch của riêng mình. Nếu có thể thành công tìm được ba mẹ Tiểu Trần hoặc tìm được anh ta thì nên thuyết phục anh ta đi làm chứng cho Bắc Minh Thiện bằng cách nào?
Mặc dù việc này có vẻ có một mức độ khó khăn nhất định, dù sao trong vấn đề này họ trong mối quan hệ đối lập, ai lại bỏ lại chủ nhân của mình để làm chứng cho kẻ địch? Đây là điều mà bất cứ ai cũng không làm được.
Nếu không tìm được Tiểu Trần thì sao? Làm thế nào để tìm được nhân chứng tiếp theo cũng là một vấn đề cần phải đối mặt.
***
Sau một đoạn đường cười cười nói nói, nhưng với Cố Hạnh Nguyên thì vẫn khá tẻ nhạt, cuối cùng họ cũng ra khỏi cao tốc và đi vào thành phố C.
“Anh Vân, nếu anh không phiền thì có thể chở tôi đến Tập đoàn Viễn Dương được không?” Sau vài giờ trò chuyện, Thái Hân Hân đã trở nên quen thuộc với họ, hơn nữa tự làm quen có thể coi là một phẩm chất nghề nghiệp một thư ký như cô ta nên có.
Là một trợ lý thì phải luôn chuẩn bị tinh thần để giao tiếp với mọi loại người, hơn nữa mỗi loại người đều là nhân tài ẩn dật. Nếu luôn giữ bộ mặt cứng nhắc thì chắc chắn sẽ làm mất lòng khách hàng tiềm năng, bỏ lỡ cơ hội tốt để kiếm tiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!