CHƯƠNG 700: PHÂN TÍCH VỤ ÁN
Vân Chi Lâm có chút nóng nảy, anh ta đứng dậy: “Nguyên Nguyên, em hiểu lầm ý của anh rồi. Lúc ấy sau khi anh nhận được chỉ thị phía trên, liền đã chuẩn bị xong quyết định ra mặt vì Bắc Minh Thiện. Hơn nữa anh biết cuối cùng em vẫn trở về tìm anh.”
“Chi Lâm, là vì sao?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất kinh ngạc.
Vân Chi Lâm chỉ thản nhiên cười cười: “Đối với Bắc Minh Thiện, mặc dù anh đối với anh ta có rất nhiều nhận định, nhưng anh vẫn là cảm thấy anh ta đã náo loạn ra chuyện như vậy, nhất định là có nguyên nhân, hơn nữa nguyên nhân này chắc chắn không phải do anh ta mà ra.”
***
Đừng nhìn hai người Vân Chi Lâm và Bắc Minh Thiện bọn họ tựa như là người của hai thế giới, thậm chí người ở bên ngoài nhìn mặc dù không đến mức như nước với lửa, nhưng cũng thuộc về loại nước giếng không phạm nước sông, thậm chí là “người xa lạ quen thuộc nhất” cả đời không qua lại với nhau.
Thế nhưng ở thời khắc mấu chốt này, Vân Chi Lâm còn có thể thay Bắc Minh Thiện nói một câu lời công đạo. Hơn nữa, có thể khẳng định là, lần này anh ta nói cũng không phải là dựa vào mặt mũi của Cố Hạnh Nguyên.
“Chi Lâm, anh nói không sai, chuyện này quả thật không phải là bởi vì Bắc Minh Thiện gây nên, mà là bởi vì em.” Hai tay của Cố Hạnh Nguyên ôm ly cà phê, hiện ra một mặt áy náy.
“Bởi vì em?” Vân Chi Lâm cảm giác có chút ngoài ý muốn. Liên quan tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, bọn họ thu được tin tức là Bắc Minh Thiện vô cớ xâm nhập vào văn phòng công của chính phủ, đồng thời đánh một nhân viên chính phủ bị thương nặng, sau đó bỏ trốn.
Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu: “Vấn đề này nói ra thực sự rất dài dòng.” Chuyện giữa cô và Bắc Minh Thiện, từ sau khi rời khỏi sở luật sư, dường như không còn liên lạc với Vân Chi Lâm.
Chủ yếu vẫn là bởi vì hai bên đều không muốn ảnh hưởng tới công việc cùng sinh hoạt đối phương, đồng thời đều đang nỗ lực tìm kiếm quỹ đạo cuộc sống của mình
Đến tận sau đó, vì để cho Vân Chi Lâm hiểu rõ toàn bộ tình huống, cô không thể không bắt đầu kể từ việc mình lên làm tổng giám đốc, đồng thời vì để cho BắcMinh Thiện gần gũi hơn với bọn trẻ, để anh làm trợ lý của cô, mãi cho đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Vân Chi Lâm rất nghiêm túc lắng nghe. Một tay cầm bút ghi thường dùng, một tay cầm bút bi ghi chép đơn giản trên sổ ghi chú. Loại cách làm hai bút cùng hoạt động này, là tác phong trước sau như một của luật sư như anh. Mục đích là vì phòng ngừa mình bỏ rơi vấn đề mấu chốt nào đó.
Nghe xong Cố Hạnh Nguyên nói, anh cũng hiểu rõ toàn bộ quá trình của vụ án. Đương nhiên cũng là bởi vì Cố Hạnh Nguyên cũng đã từng làm luật sư, cô cũng hiểu tình tiết vụ án nào có tác dụng mấu chốt, những cái khác có thể xem nhẹ.
Vân Chi Lâm cúi đầu, nhìn trang giấy đã tràn đầy ghi chép. Một lúc lâu không nói gì cả.
Cố Hạnh Nguyên ở một bên cũng không nói gì, sợ đánh gãy mạch suy nghĩ của anh.
Sau nửa giờ anh thu bút vào: “Cái vụ án này nhìn trên thực tế thì rất đơn giản, nhất là khi em làm nhân chứng, phần thắng của Bắc Minh Thiện có thể đạt tới bảy mươi phần trăm.”
Câu nói này khiến Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi, vẻ u sầu trên mặt lập tức cũng tiêu tán không ít: “Nói như vậy, vụ án này chúng ta có thể thắng?”
“Không phải có thể thắng, mà là chắc chắn thua.”
“Hả?” Cố Hạnh Nguyên một mặt kinh ngạc, dưới tình huống phần thắng cao như vậy mà còn chắc chắn thua. Phải biết, chỉ cần là bản án có xác suất cao hơn 55%, đối với Vân Chi Lâm mà nói thì có thể thắng kiện một trăm phần trăm.
Vân Chi Lâm đương nhiên biết cô đang thắc mắc cái gì, thế nên kiên nhẫn nói với cô: “Chuyện này nhìn thì quả thật không phức tạp, hơn nữa đối với việc Bắc Minh Thiện đánh cục trưởng Quách cũng không có vấn đề gì cả, dù sao anh ta vẫn để lại một hơi cho ông ta. Nhưn vấn đề lớn nhất là chuyện này lại xảy ra ở địa phương rất đặc thù. Xông vào trái phép, chỉ dựa vào việc này đã có thể khiến anh ta chịu đủ rồi. Ra vào trụ sở văn phòng chính phủ phải có thủ tục nghiêm ngặt. anh ta lại tự tiện xông vào như vậy, rất dễ dàng mang theo tội danh gây nguy hiểm cho sự an toàn của cơ quan chính phủ.”
“Nguy hiểm cho sự an toàn của cơ quan chính phủ? Vậy thì cũng quá khoa trương rồi, chỗ đó chẳng qua chỉ là nơi nghỉ ngơi của bọn họ mà thôi.” Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy có chút không hiểu nổi.
***
“Nguyên Nguyên, anh có thể hiểu được ý nghĩ của em. Nhưng chỉ có em nghĩ như vậy thì không được, huống hồ phía sau chuyện này có người thao túng, cho nên độ khó của vụ kiện càng lớn hơn.” Vân Chi Lâm mặc dù cũng không nguyện ý đối mặt với thực tế như vậy, nhưng dường như việc này chỉ có thể như vậy.
Cố Hạnh Nguyên vừa mới có hi vọng lần nữa lại rơi vào đáy cốc như ở tàu lượn: “Vậy ý của anh là chúng ta không có một chút cơ hội thắng nào sao?”
Vân Chi Lâm đem tờ giấy mà mình vừa mới viết rất nhiều điểm mấu chốt giấy, vò thành một cục, sau đó ném vào trong sọt rác bên cạnh: “Để anh ta thoát tội là chuyện không có hi vọng, nhưng anh có thể nghĩ trăm phương ngàn khiến tội danh của anh ta được cân nhắc xuống hình phạt thấp nhất.”
“Ừm, vậy cũng chỉ có thể như thế.” Dáng vẻ mất mát của cô, giống như dáng vẻ một mình bị mưa ướt ở trong đêm.
Cô chậm rãi uống xong ly trà cà phê đã từng cảm thấy rất ngon, bây giờ lại cảm thấy đắng chát khó nuốt. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khổ sở vì Bắc Minh Thiện.
Nhìn xem dáng vẻ của người phụ nữ ở đối diện, trong lòng Vân Chi Lâm giống như cũng bị cắm một thanh đao thật sâu. Dường như anh cũng hiểu, tại sao giữa anh ta và cô chỉ là có duyên mà không có nợ.
Mặc dù hai người cô và Bắc Minh Thiện không thể thiếu được chuyện tranh cãi, nhưng ở tình huống mà bọn họ không nhận ra, có một loại tình cảm đã thật sâu ở trong lòng bọn họ, hơn nữa còn đang nảy mầm, dần lớn lên.
Cho đến bây giờ, phần tình cảm giấu kín kia rốt cuộc đã nảy mầm.
Vân Chi Lâm quay ghế đi, đối lưng với Cố Hạnh Nguyên. Trên mặt của anh ta lộ ra nụ cười khổ sở…
*
Màn đêm đến cũng khiến cô đã bôn ba cả một ngày, kéo theo thân thể mệt mỏi trở về trong mái nhà ấm áp.
Bọn nhỏ cũng không biết hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là mình đã một ngày không nhìn thấy mẹ, từng đứa kêu hô, nhào vào trong ngực của cô.
Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có thể cố gắng giả bộ tươi cười, in nụ hôn của mình trên trên gương mặt phúng phính của bọn nhóc.
“Mẹ, ba không trở về với mẹ sao?” Cửu Cửu chớp mắt to nhìn Cố Hạnh Nguyên, từ sau khi anh mang quà đến tặng cho đến bây giờ cũng chưa gặp lại.
Nhất là khi mẹ đã trách mắng, ba đứa trẻ vẫn không dám mở quà mà Bắc Minh Thiện đưa cho bọn nhóc, chỉ có thể là mỗi ngày trơ mắt nhìn, hoặc là giống như Dương Dương ôm hộp quà, ước lượng trọng lượng một chút, đồng thời tưởng tượng bên trong có đồ chơi gì.
Cố Hạnh Nguyên ôm Cửu Cửu: “Ba có việc phải đi, phải qua một thời gian mới có thể trở về.”
“Ồ, vậy con có thể gọi điện thoại cho ba sao?”
“Ba không mang điện thoại. Nhưng ba đã nói, chỉ cần ba trở về, thì sẽ tới thăm các con.” Cố Hạnh Nguyên thực sự không muốn nói dối bọn nhóc như vậy.
Nhưng phải làm sao bây giờ, ở thế giới người lớn có rất nhiều chuyện, bọn trẻ không hiểu. Đương nhiên, cô cũng không muốn để bọn trẻ biết hóa ra nơi mình sinh hoạt không hề hoàn hảo giống như thế giới truyện cổ tích.
Khắp nơi đều là cá lớn nuốt cá bé, mưu mô và lừa dối.
Cô chỉ muốn cố gắng tạo cho bọn nhỏ một thế giới hoàn hảo, đồng thời để bọn nhỏ có thể vui vẻ trưởng thành ở trong thế giới đó.
Sau bữa cơm tối, bọn nhỏ vẫn như cũ vây quanh ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, cô biết trong đầu bọn trẻ đang nghĩ cái gì: “Các con đi chơi đi, quà mà ba tặng, các con có thể mở ra.”
***
Bọn nhỏ cũng không có phát hiện lúc này mẹ có gì khác, rất hưng phấn tập trung vào món quà luôn bị cấm mở ra kia.
Hiện tại mẹ vậy mà cho phép bọn nhóc mở hộp quà, vậy thì còn gì tốt hơn nữa. Dương Dương cầm đầu, hoan hô, nhanh như chớp chạy lên tầng ba.
Bốn người lớn ở trong phòng khách tầng một cuối cùng có thể lâm vào trong yên tĩnh. Trước khi Cố Hạnh Nguyên trở về, Hình Uy đã sớm trở về trước.
Bọn nhỏ đều rời đi, lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng không cần thiết phải giả vờ nữa, cả người lập tức tựa như là cái quả bóng xì hơi, vẻ u sầu lập tức treo ở trên mặt.
“Cô Cố, cô cũng đừng nản chí, nhất định còn có biện pháp giúp ông chủ. Ngày mai tôi đi tìm luật sư khác, tôi cũng không tin tất cả bọn họ đều không có thời gian.” Hình Uy vội vàng an ủi cô.
Sau khi Anna từ bệnh viện trở về, liền nói chuyện này với Lạc Kiều. Lạc Kiều cảm thấy rất bất ngờ, hơn nữa cũng rất tức giận, vậy mà có người cặn bã như vậy ở trong hàng ngũ quan chức. Không chỉ như thế, cô rất tán thành với hành động của Bắc Minh Thiện lần này, đồng thời rất tán thưởng hành động của anh.
“Nguyên, cậu cũng đừng quá lo lắng, ba người thợ giày hơn Gia Cát Lượng, mấy người chúng ta cộng lại có thể nghĩ ra biện pháp. Nếu không thì cậu tìm anh Chi Lâm, anh ấy có lẽ sẽ có biện pháp mà.” Lạc Kiều vội vàng an ủi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!