Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ Cố Hạnh Nguyên Lưu Ly Trản Full

CHƯƠNG 640: ĐI TRÊN CON ĐƯỜNG NHỎ

Bắc Minh Thiện lắc đầu bất lực, để ly cà phê lên bàn, ngữ khí nói chuyện vừa rồi lập tức thay đổi, lạnh giống như lúc bình thường: “Lời của tôi chỉ nói một lần, nếu như không có nghe thấy, vậy thì coi như chưa nói.” Nói xong, anh xoay người muốn đi ra khỏi phòng ăn.

“Anh đợi đã. Ai nói tôi không có nghe rõ, hỏi như thế cũng là vì muốn xác nhận lại. Anh nói nếu như không xác nhận xong, ai biết đến lúc đó anh có nuối lời hay không.”

***

Bắc Minh Thiện dừng bước chân, quay đầu lại: “Lời tôi nói đâu có khi nào không giữ lời. Tuy em là luật sư, nhưng cũng không thể nói linh tinh được, nếu không tôi sẽ kiện em tội phỉ báng.”

“Anh có bản lĩnh thì đi kiện đi, làm như ai cũng sợ anh chắc. Huống chi anh có chứng cứ không.” Trái tim đang căng lên của Cố Hạnh Nguyên vào lúc này đã được buông lỏng, cô đã biết Bắc Minh Thiện đây là chuẩn bị giao ba đứa trẻ cho mình chăm sóc rồi.

Tuy không biết anh làm như thế rốt cuộc là có dụng ý gì, nhưng vẫn rất vui mừng.

Ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên lúc này vụt qua ánh sáng: “Cần thiết thì tôi sẽ làm như thế.” Nghe trông không giống dáng vẻ tức giận.

Cuộc nói chuyện của hai bọn họ càng giống như trẻ con đấu khẩu tìm niềm vui.

“Ài ài, anh đừng vội ra ngoài mà, tôi còn có một vấn đề chưa có hỏi anh.” Cố Hạnh Nguyên gọi Bắc Minh Thiện đang chuẩn bị ra ngoài lại.

“Không hổ là làm luật sư, vấn đề thật là nhiều. Vừa rồi không phải tôi đã sắp xếp xong sự việc rồi sao, nên nói đúng ý của em, lẽ nào còn có chuyện gì, em đừng có được nước làm tới.”

“Tôi, tôi chỉ là muốn hỏi anh tại sao muốn để ba đứa trẻ đều đi theo tôi… Ặc, anh không cần dùng loại ánh mắt giống như xem thường đó nhìn tôi có được hay không. Tôi không phải là con giun trong bụng anh, sao biết được suy nghĩ của anh. Huống chi, suy nghĩ của anh người thường có thể nghĩ được sao.”

Cố Hạnh Nguyên cố tình nhíu mày dẩu môi với Bắc Minh Thiện.

Cô đây là đang làm nũng với mình sao? Nhìn dáng vẻ của cô, Bắc Minh Thiện thầm tự hỏi mình. Có điều, mặc kệ như thế nào, phương thức như này cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu.

“Thật là nói em ngốc thì em lập tức chảy nước mũi ngay. Vụ án đã kết thúc rồi, mọi chuyện đều đã phơi bày sự thật, hung thủ thật sự cũng đã bị trừng trị. Nếu như em đủ tỉ mỉ, có rất nhiều chi tiết đều có thể giúp tôi trả lời nghi vấn vừa rồi của em. Được rồi, tôi cũng không có bao nhiêu thời gian nói mấy chuyện này với em. Tôi còn có chuyện phải làm, nếu như em không tìm được đáp án, vậy thì nhờ giúp đỡ từ hai đứa con trai bảo bối của em đi.”

Bắc Minh Thiện sau khi nói xong câu này, cũng không ngoảnh đầu mà đi ra khỏi phòng ăn.

“Ba.” Khi Trình Trình và Dương Dương đang ở trong phòng khách đoán xem ba mẹ đang nói chuyện gì thì thấy Bắc Minh Thiện đi ra, Trình Trình vội gọi một tiếng.

Sau đó, Dương Dương cũng gọi một tiếng: “Ba.”

Bắc Minh Thiện đáp một tiếng, dừng bước ở trước mặt bọn chúng.

Anh cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, đưa tay nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của chúng: “Khoảng thời gian này hai đứa và em gái ở chỗ mẹ sống có được không?”

“Được, đương nhiên được rồi. Ba, có thể nói một câu ba không thích nghe không?” Dương Dương nhỏ giọng hỏi một câu. Bởi vì cậu nhóc cảm thấy trên người ba không có loại hơi thở uy nghiêm lúc bình thường nữa, rõ ràng rất ôn hòa.

“Nói đi, nể tình con để ‘Bối Lạp’ liếm ba tỉnh lại.”

Ba lúc bình thường đứng ở trước mặt cả ngày cau có như ăn trái mướp đắng, từ khi nào bắt đầu nói đùa rồi.

Trình Trình và Dương Dương liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.

“Ba, nói thật, những ngày chúng con sống cùng mẹ, vui vẻ hơn khi sống ở nhà ông nội. Tuy ở nhà ông nội có đồ ăn ngon ăn mãi không hết, nhưng cứ cảm thấy mất đi tự do giống như ngồi tù vậy. Quy tắc gì cũng phải học, thật sự rất khó chịu…”

Bắc Minh Thiện sau khi nghe xong thì nhíu mày.

“Ba, thật ra ý của Dương Dương là…” Nhìn thấy thần sắc của ba, Trình Trình sợ mấy câu này của Dương Dương chọc giận ba, vội giải thích thay cho cậu nhóc.

***

Bắc Minh Thiện chỉ là nhíu mày, thông qua lời Dương Dương, anh không khỏi nghĩ đến mình lúc nhỏ. Lúc đó anh nếm trải không phải giống như Trình và Dương, đem căn nhà tổ đó thành một lồng giam bản thân không bay ra được.

Chỉ có điều so sánh với bọn chúng, lúc đó anh chắc càng muốn rời khỏi nơi đó. Hơn nữa, anh lúc đó cũng không có hạnh phúc giống như chúng bây giờ.

Bọn chúng còn có mẹ yêu thương bọn chúng, còn có em gái ở bên bọn chúng, còn có Anna và Lạc Kiều…

Mà bản thân lúc đó lại không như thế, mẹ không ở đó. Ba của mình lại hung dữ như thế, tuy cũng có anh em, nhất là với Bắc Minh Triều Lâm, thiếu mất tình anh em, nhiều thêm một loại hận ý.

Tuy mẹ kế Giang Tuệ Tâm ngoài mặt nhìn trông đối tốt với mình, nhưng đó cũng chẳng qua là làm cho ba xem. Hiện nay bản chất của bà ta vẫn lộ ra rồi, hơn nữa còn suýt nữa hại chết mẹ của mình…

“Ba, ba sao thế?” Trình Trình ngước đầu, nhìn ba nhìn hai anh em bọn chúng đến thất thần.

Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười với bọn họ: “Không có gì, ba vừa rồi đột nhiên nghĩ tới vài chuyện. Trình, Dương, khoảng thời gian tới ba sẽ tương đối bận, cho nên không thể chăm sóc các con. Các con với cả em gái ở lại chỗ của mẹ. Nhớ kỹ, đừng tưởng ở lại đây thì các con có thể vô pháp vô thiên, nếu như để ba biết các con ai phạm lỗi, ba có thể sẽ đến thu thập các con.”

“He he, ba yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ rất ngoan ngoãn.” Dương Dương vội nói.

“Ừm.” Bắc Minh Thiện gật đầu.

Nói xong, Bắc Minh Thiện đầu cũng không ngoảnh lại đi ra ngoài biệt thự.

Nhìn bóng lưng rời đi của ba, Trình Trình và Dương Dương lại nhìn nhau: “Ba đây là có ý gì? Muốn chúng ta và em gái đều ở lại bên cạnh mẹ?”

Trình Trình gật đầu: “Xem ra là như thế.”

“Nói như thế, em cũng không cần về chỗ ông nội và ở cùng ba rồi? Oa yeah, vậy thật là quá tốt rồi.” Dương Dương vui mừng gần như nhảy cẫng lên.

*

Trên đường đi bộ xuống núi, Bắc Minh Thiện nhìn dọc sườn núi đầy sắc xanh lá.

Gió hơi thổi qua phát ra tiếng ‘xào xạc’ nhè nhẹ của cây cỏ, thanh mát lại dễ chịu.

Trong khoảng trống giữa những tán cây, có thể nhìn rõ ‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’ dưới chân núi, lần nữa ngoảnh lại, không biết khi nào, biệt thự ở lưng chừng núi đã không nhìn thấy nóc nhà nữa. Chỉ có trời xanh, cây cối còn có đường nhựa.

Tuy đã không còn sốt nữa, thần chí cũng đã tỉnh táo không ít, nhưng vẫn ít nhiều cảm thấy có hơi không thoải mái trong người. Nhưng đã không có điều gì đáng ngại nữa.

Con đường trải ra trước mắt, ngoằn ngoèo nhìn không thấy điểm cuối.

Đây không phải giống như con đường tượng trưng cho cuộc đời phía trước của mình hay sao.

Hiện nay sự tình đã nháo đến bước này rồi, ba không còn nữa, cô cũng không còn nữa, dì Tâm cũng nhận được kết cục nên có.

Mẹ của mình ở bên Mạc Cẩm Thành, tuy bọn họ không có sinh được đứa con nào, nhưng nhìn ra được bọn họ sống rất hạnh phúc.

Còn Hình Uy, trợ thủ đắc lực nhất của anh. Bây giờ cũng đã có một gia đình hạnh phúc, hơn nữa còn có một đứa con đáng yêu.

Cố Hạnh Nguyên, Trình Trình, Dương Dương với cả Cửu Cửu…

Vừa nghĩ đến bọn họ, trong lòng Bắc Minh Thiện bỗng cảm thấy có chút ấm áp.

Phát hiện mình hình như cũng không phải cơ đơn một mình, ít nhất còn có sự tồn tại của bọn họ. Chỉ có điều, anh cảm thấy anh thật sự nợ Cố Hạnh Nguyên quá nhiều rồi, nhiều đến mức bèn đem cả Bắc Minh Thị giao cho cô vẫn thấy không đủ.

***

Cố Hạnh Nguyên thấy Bắc Minh Thiện rời khỏi phòng ăn, cô không có đuổi theo ra ngoài. Bởi vì cô bây giờ còn đang chìm đắm vào vui mừng. Mặc kệ như thế nào, đây coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của cô: cùng ba đứa con sống bên nhau.

Trên mặt cô mang theo nụ cười: “Thật là nhờ phúc tên Bắc Minh Nhị này bị sốt.”

Một lúc sau cô từ trong phòng ăn đi ra, vốn dĩ tưởng Bắc Minh Thiện sẽ ngồi ở trong đại sảnh.

Nhưng cô trừ nhìn thấy hai đứa trẻ ra, không có nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Thiện: “Ba của các con đâu?”

“Ba ra ngoài rồi.” Dương Dương chỉ ra bên ngoài.

“Ba có nói gì với các con không?” Cố Hạnh Nguyên vội hỏi.

Lẽ nào tên này cái gì cũng không có nói với tụi nhỏ mà đã đi rồi?

“Ba nói khoảng thời gian tới ba sẽ tương đối bận, để con với Dương Dương với cả em gái ở chỗ của mẹ.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Mẹ biết rồi. Ba con không có nói chuyện gì khác với các con?”

Trình Trình và Dương Dương đều lắc đầu: “Mẹ, vừa rồi mẹ và ba ở trong phòng ăn thương lượng chính là chuyện này à?”

“Phải. Mẹ mới đầu còn tưởng ba con chỉ nói đùa.” Cố Hạnh Nguyên không có giấu diếm gì các con, nói một lượt câu chuyện mình và anh ở trong phòng ăn.

Đương nhiên, cô cũng thêm bớt một chút.

Cuối cùng nói: “Mẹ vẫn cảm thấy có hơi nghi vấn, lần này cách làm của ba con khác hoàn toàn lần trước. Thật sự không biết ba con nghĩ thế nào.”

Nghi vấn cũng nảy sinh ở trong cái đầu nhỏ của Trình Trình và Dương Dương.

Có điều, có thể là vì tâm tư của trẻ con chưa có phức tạp như người lớn, sau khi nghĩ một lát thì Dương Dương mở miệng trước: “Khi con ở nhà ông nội, thường xuyên không thấy mặt ba đâu. Chỉ có bà nội kế chăm sóc con. Bây giờ bà nội kế bị bắt rồi…”

“Cho nên, ở nhà ông nội không có ai chăm sóc rồi. Cho nên để chúng con đi theo mẹ rồi.”

Dương Dương chê bai nhìn Trình Trình: “Ài ài, ai kêu anh chen miệng vào. Không thể để em ở trước mặt mẹ thể hiện tốt chút không được sao?”

“Khi anh nói chuyện em không phải cũng thường cướp lời hay sao.” Một câu của Trình Trình đã chặn được cái miệng của Dương Dương.

Qua sự bày tỏ của tụi nhỏ, Cố Hạnh Nguyên cũng coi như hiểu dụng ý này của Bắc Minh Thiện.

Cô vội vàng nắm bàn tay nhỏ của hai đứa trẻ đi ra ngoài cửa.

“Mẹ, chúng ta đi đâu ạ?”

“Chúng ta đương nhiên về chỗ của dì Kiều Kiều.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!