CHƯƠNG 634: TỐI QUA ĐẾN SÁNG NAY
Dần dần, anh đầu tiên là khẽ thở phào, sau đó chầm chậm mở mắt ra…
Chỉ thấy mình nhìn thấy đầu tiên không phải trên trần nhà có chiếc đèn chùm vô cùng tinh tế, cũng không phải những đồ trang trí cổ điển xung quanh căn phòng.
Mà là hai lỗ mũi đen xì của động vật, chính là hơi nóng từ đây tỏa ra.
Trừ điều này ra, anh cũng lập tức phân tích ra, cảm giác ươn ướt trên trán đó chính là chiếc lưỡi dưới cái mũi này…
Bỗng cảm thấy ớn lạnh và ghê tởm một trận. Bản thân cũng từng vô số lần từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại, nhưng lại không có một loại cảm giác giống như bây giờ thật sự tồi tệ.
“Bắc Minh Tư Dương… mau lấy con chó đó của con ra cho ba, nếu không ba rất khó có thể bảo đảm nó có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Lời nói vừa dứt thì nghe thấy thì nghe thấy câu trả lời mang theo chút oán trách của Dương Dương truyền đến: “Biết rồi biết rồi, ba cũng thật là, đối xử với ân nhân cứu mạng của mình vậy mà có thái độ như này. “Trái Banh’, sau này gặp phải chuyện như này, mày không cần lo chuyện bao đồng. Nếu không người ta sẽ không lĩnh tình của mày đâu.”
“Ư…” Trái Banh ngoảnh đầu nhìn chủ nhân nhỏ đứng ở bên cạnh, gần như nghe hiểu lời của Dương Dương. Sau đó từ trên sô pha nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
“Ba, ba đỡ hơn chưa?” Trình Trình cầm một chiếc khăn lông, nhẹ nhàng lau dấu nước miếng mà ‘Bối Lạp’ để lại trên trán ba.
“Ừm.” Bắc Minh Thiện trầm thấp đáp một câu, sau đó anh nhấc tay cầm lấy chiếc khăn lông trong tay con trai, lại chà xát trán của mình.
Sau đó ngồi thẳng người trên sô pha.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Bắc Minh Thiện lại day lông mày nhắm mắt một lúc.
“Ba, bây giờ đã 10 giờ rồi.” Trình Trình ở một bên trả lời.
Bắc Minh Thiện khẽ hoạt động cái cổ của mình, có thể nghe rõ tiếng ‘răng rắc, răng rắc’ của xương khớp phát ra.
Anh có thể nhớ lại rõ ràng mỗi một chi tiết mình trở về biệt thự ở lưng chừng núi, chẳng qua sau khi về đến nơi thì gần như trở thành một mảng trống rỗng, ấn tượng duy nhất chính là bức tranh treo tường đó.
“Trình, giờ cũng không sớm nữa, các con về ngủ đi. Đoán chắc không lâu nữa, mẹ của các con sẽ lo lắng.”
“Về ngủ sao? Ba, ba có phải đã ngủ đến mơ hồ rồi không, bây giờ đã là 10 giờ sáng rồi, nếu như giờ này chúng con còn muốn đi ngủ, mẹ sẽ lo lắng cho chúng con đó.” Dương Dương một tay đút vào trong túi quần, một tay khác cầm một cây kẹo.
‘Bối Lạp’ sau khi được dỗ xuống khỏi sô pha thì luôn cùng Dương Dương một tấc không rời, lúc này đang ngẩng đầu giương mắt nhìn chủ nhân nhỏ.
***
Tinh thần của Bắc Minh Thiện cuối cùng khôi phục rồi, bây giờ đã là 10 giờ sáng rồi, như thế tối qua…
Anh ngoảnh đầu nhìn hai con trai: “Tối qua các con đều luôn ở đây sao, bây giờ đã không sao rồi, các con về nghỉ ngơi đi.”
“No, no, no…” Dương Dương trong miệng ngậm kẹo, đầu lắc giống làn sóng vỗ qua lại, ngữ khí của cậu nhóc có hơi hàm hồ, nói tiếp: “Chúng con chẳng qua sáng nay mới đến, còn tối hôm qua ấy mà…”
Lời vừa nói đến đây, mùi thơm lừng từ trong phòng bếp tỏa ra.
Dương Dương tham ăn, ngửi thấy mùi thơm say mê, từ trong miệng lấy ra nửa viên kẹo đang ăn giở ném cho ‘Bối Lạp’: “Cái này cho mày, tao đi ăn đồ ăn ngon đây.”
Nói rồi, cậu nhóc xoa xoa bụng, chạy vèo vào phòng bếp nơi tỏa ra mùi thơm lừng.
“Ư…” ‘Bối Lạp’ nhìn trông có hơi oán hận, nhưng vẫn cúi đầu liếm viên kẹo mà chủ nhân nhỏ ‘ban thưởng’ cho mình. Nếu như nói là ‘ban thưởng’ không bằng nói là ‘bỏ đi’ thích cái mới bỏ cái cũ.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai ba con Bắc Minh Thiện và Trình Trình.
“Trình, tối qua là ai ở đây?” Bắc Minh Thiện nhìn con trai, anh cũng ý thức được mình có khả năng tối qua bị bệnh rồi, các con nếu đã ở đây, vậy thì bắt buộc cũng sẽ có người lớn ở cùng bọn chúng.
“Là mẹ, mẹ tối qua ở cùng ba.”
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn về phía phòng bếp: “Mẹ con bây giờ ở trong đó à.” Lúc này, cảm giác trong lòng của anh thật sự rất phức tạp.
Hôm qua khi mình rời khỏi, lời của hai người không phải hợp ý như thế, thậm chí còn có hơi nhằm vào nhau. Sao có thể một giây sau, cô lại xuất hiện ở đây chăm sóc mình?
Vấn đề này quả thật có hơi khiến Bắc Minh Thiện nghĩ không hiểu.
Trình Trình ở một bên nhìn biểu cảm của ba, cũng đoán được vài phần: “Hôm qua sau khi đợi ba đi rồi, con và Dương Dương vô ý phát hiện ánh đèn ở đây sáng, thì biết ba nhất định ở trong. Thật ra, ba hôm qua đã cảm thấy có hơi không thoải mái có phải không?”
Bắc Minh Thiện cảm thấy có hơi kinh ngạc, tuy lời con trai nói đều là sự thật, nhưng anh cảm thấy mình đã giả bộ rất giống dáng vẻ không có vấn đề gì cả: “Tại sao nói như thế?”
“Con là ở dưới thuyền, sau khi ông bà đi thì phát hiện. Lúc đó con nhìn thấy ba nhìn thấy ông bà đi rồi, tinh thần thả lỏng không ít, cũng là vào lúc đó con phát hiện ba hơi cử động đầu, nhìn trông giống như khi đó cảm thấy choáng, động tác cố gắng phấn chấn tinh thần.”
Sức quan sát của Trình Trình quá cẩn thận, quả thật khiến cậu nhóc đã phát hiện một vài chi tiết người bên cạnh đều bỏ qua.
“Sau đó, đợi sau khi ba rời khỏi thì con nói với mẹ.” Trình Trình nói đến đây, còn đè thấp giọng nói xuống một chút: “Con sau khi nói với mẹ, mẹ tuy nhìn trông rất bình tĩnh, dáng vẻ không mấy quan tâm. Nhưng sau khi con và Dương Dương ăn cơm xong lên gác xép thì nhìn thấy mẹ từ trong biệt thự lái xe ra ngoài. Chúng con nghĩ mẹ chắc chắn đến đây rồi. Mãi đến sáng sớm nay, sau khi con và Dương Dương đến mới chắc chắn suy đoán tối qua.”
Bắc Minh Thiện nhìn về phía phòng bếp, vừa nghe con trai kể lại chuyện tối qua đến sáng nay thì có hơi xuất thần.
Mãi đến khi bóng người trong đó lay động, bóng người đi ra khiến anh vô cùng quen thuộc, đó chính là Cố Hạnh Nguyên. Cô mặc một bộ đồ thoải mái màu tím nhạt rất vừa người, một chiếc tạp dề màu lam nhạt buộc quanh eo.
***
Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi ra, ánh mắt của anh liền nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác.
“Ăn sáng thôi.” Cố Hạnh Nguyên bày bốn bát mỳ vừa mới nấu xong còn đang bốc khói.
“Chúng ta đi ăn sáng thôi.” Bắc Minh Thiện đứng dậy nói với con trai một tiếng, sau đó cất bước đi về phía phòng ăn.
“Ừm… thật là thơm quá.” Cái mũi nhỏ của Dương Dương khịt khịt, trên mặt lộ ra thần sắc rất say đắm.
“Ba, hôm qua đều là nhờ phúc của ba rồi.”
Ghế chính trong phòng ăn trống, đây là để cho Bắc Minh Thiện.
Sau khi anh đi tới, cũng không khách khí ngồi xuống, nghe thấy Dương Dương nói như thế, khó tránh cảm thấy có hơi nghi hoặc: “Nhờ phúc gì chứ?”
Trình Trình ngồi ở bên cạnh Dương Dương. Mùi thơm đó cũng khiến cậu nhóc thầm nuốt nước miếng.
Cố Hạnh Nguyên thu dọn bếp xong thì đi ra, ngồi ở đối diện hai đứa trẻ.
“Sao có đồ ăn cũng không chặn được miệng của con thế.” Trên mặt cô không có biểu cảm gì, thậm chí cũng không có liếc nhìn Bắc Minh Thiện ngồi ở một bên, chỉ lườm Dương Dương ở phía đối diện.
“Mỳ này mẹ lâu lắm cũng không có nấu cho con ăn rồi. Ài, Trình Trình, mẹ từng nấu cho anh chưa?” Dương Dương dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào Trình Trình ở bên cạnh.
Trình Trình khẽ lắc đầu: “Không có, đây cũng là lần đầu anh ăn.” Lời cậu nhóc nói cũng là nói thật. Có điều hiện thực khách quan là Cố Hạnh Nguyên về sau càng lúc càng bận, không có thời gian nấu cơm cho tụi nhỏ, hơn nữa sau khi Cửu Cửu trở về, sự việc trong nhà đều giao cho Anna, cho nên càng không có bất kỳ cơ hội rồi.
“Nhìn đi, Trình Trình cũng chưa từng được ăn. Ba, ba nói xem có phải nhờ phúc của ba rồi không?” Dương Dương nói rồi đưa tay cầm đũa lên.
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện nhanh chóng liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, hơi hắng giọng nói: “Nếu đã là nhờ phúc của ba rồi, vậy thì mau chóng ăn những thứ này đi, hơn nữa không được để thừa.”
“He he, lời này của ba nói thừa rồi, mỳ này không cần nói không được để thừa, còn nữa con cũng có thể ăn hết.” Dương Dương nói xong, vùi đầu vào, bắt đầu ăn.
Cơ thể của Bắc Minh Thiện vừa mới khôi phục được một ít, khẩu vị còn chưa có tốt như thế, nhưng vẫn thể hiện rất hợp khẩu vị, ăn hết sạch bát mỳ, thậm chí đến nước mỳ dư lại cũng uống hết.
Anh để bát đũa xuống, vừa gật đầu, vừa khen không dứt: “Không tệ, tay nghề nấu nướng này không phân cao thấp với Anna. Nếu như em và cô ấy cùng mở quán ăn, chắc lượng khách đến sẽ rất đông.”
Cố Hạnh Nguyên chỉ cúi đầu ăn mỳ, chỉ là khi nghe thấy câu này, chiếc đũa trong tay hơi khựng lại, chẳng qua chỉ là động tác rất ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục ăn.
Không lâu sau, Trình Trình và Dương Dương đều ăn xong phần của mình, Trình Trình nháy mắt với Dương Dương, sau đó nói: “Ba, mẹ chúng con ăn xong rồi. Chúng con dẫn ‘Bối Lạp’ ra ngoài chơi.” Nói rồi, đưa tay kéo Dương Dương đi ra ngoài.
“Khoan đã…” Lúc này Bắc Minh Thiện đột nhiên lên tiếng.
Trình Trình và Dương Dương đều dừng lại, bọn chúng đồng loạt nhìn sang ba, không biết anh còn có chuyện gì muốn nói.
Bắc Minh Thiện cầm khăn giấy khẽ lau miệng của miệng, sau đó cúi đầu nhìn ‘Bối Lạp’ ở bên cạnh con trai.
Trình Trình và Dương Dương lập tức mặt mày nhỏ nhắn biến sắc, lẽ nào ba muốn tuyên bố xử lý ‘Bối Lạp’ sao?
Ngay cả ‘Bối Lạp’ dường như cũng cảm nhận được chuyện không hay, gọi hai chủ nhân nhỏ, nhất định là có liên quan đến nó. Nó cụp đuôi, rụt rè rúc đằng sau chân Dương Dương.
***
Dương Dương rất cẩn trọng nhìn ba, trong cái đầu nhỏ lập tức nghĩ đến mình không chỉ một lần nghe thấy ba từng nói muốn xử lý ‘Trái Banh’.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!