CHƯƠNG 631: HỨA HẸN
Nói rồi, cô mở hủ tro cốt, khẽ quỳ xuống. Vươn tay rải từng nắm tro cốt theo cánh hoa vào biển
***
Mấy người tạm dừng công kích, đều lên mạn thuyền, ánh mắt đưa tiễn tro cốt của Lục Lộ cùng các cánh hoa rắc vào biển, tiếp đó dần phiêu đãng.
“Mẹ, hi vọng kiếp sau mẹ không còn bấp bênh như vậy nữa, sống mỗi ngày thật vui vẻ. Nếu con còn có kiếp sau, con hi vọng mình vẫn có thể lại làm con của mẹ. Cảm nhận tình yêu của mẹ từng mất đi. Thời gian mẹ con chúng ta ở cùng nhau thật sự quá ngắn ngủi, ngắn tới mức con còn chưa thể thật sự hiếu thảo với mẹ, mẹ còn chưa cảm nhận được niềm vui con cháu đầy đàn.”
“Bà ngoại, con là Cửu Cửu…”
“Bà ngoại, con là Trình Trình…”
“Bà ngoại, con là Dương Dương…”
Giọng nói của đám cháu nhỏ chạm vào trái tim mỗi người ở đây, dù vẫn có vài người còn tức giận, nhưng giây phút này họ cũng bị lây nhiễm.
Lý Thâm lẳng lặng nhìn tro cốt Lục Lộ rải vào biển, trái tim ông ta như bị người khác moi ra khỏi cơ thể.
Bà là người phụ nữ duy nhất mình yêu cả đời này, cũng là người phụ nữ duy nhất mình từng phản bội.
Đời này của ông ta chưa từng có ai nhìn thấy ông ta rơi nước mắt, dù là người thân cận nhất cũng không có. Nhưng bây giờ ông ta lại không thể che giấu sự đau khổ trong lòng, hàng nước mắt ấm nóng trào ra.
Nhưng rất nhanh ông ta đã lấy chiếc khăn tay định tình Lục Lộ tặng mình ra khỏi túi áo, khẽ lau sạch hàng nước mắt đó.
Người đi rồi, thứ lưu lại cũng chỉ có thứ này.
Đương nhiên còn có con gái…
Nghĩ tới đây, ông ta bất giác dời ánh mắt đến trên người Cố Hạnh Nguyên ở phía trước. Khoảng cách giữa họ chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng chỉ khoảng cách như vậy lại hình thành một làn ranh giới giữa họ.
Một làn ranh giới gần như không cách nào vượt qua.
Nếu ban đầu khi mình lựa chọn rời đi Lục Lộ, có thể tưởng tượng được kết cục hôm nay thế này, thì ông ta sẽ không chút do dự lựa chọn ở cùng Lục Lộ, dù sẽ mất đi sự giàu sang chỉ cần vươn tay là chạm tới hay đối mặt với họ là sự nghèo khổ gần như cả đời.
Nhưng những điều này suy cho cùng chỉ là giả thiết, cuộc đời chính là một chuyến xe không thể quay đầu lại, không có cách nào đi trở lại vị trí ban đầu. Vì vậy, ai cũng phải trả giá cho quyết định ban đầu của mình.
Chỉ là có những trả giá không quá đắt, nhưng trả giá của đa số mọi người đều rất nặng nề.
Người có tâm trạng nặng nề , lại có vài phần cảm giác tội lỗi còn có Dư Như Khiết và Bắc Minh Thiện.
Cái chết của Lục Lộ có thể nói là do họ trực tiếp dẫn tới. Cảm giác đó càng không có lời nào để diễn tả.
Mạc Cẩm Thành khẽ đỡ bờ vai Dư Như Khiết, để trán bà tì vào lòng mình tùy ý khóc. Bắc Minh Thiện cắn chặt răng, không ngừng im lặng sám hối với Lục Lộ trong lòng, hơn nữa cũng thề, cho dù mình và Cố Hạnh Nguyên tương lai có kết cục thế nào, anh cũng sẽ cố hết sức để cô và những đứa trẻ sống tốt.
Đây là lời thề của một người đàn ông trước vong linh. Lời thề nặng nề lại trang nghiêm.
Cả đời Lục Lộ có hai chuyện khiến bà không nỡ. Chuyện thứ nhất là đứa con gái đã đánh mất, chuyện thứ hai chính là người chồng rời đi không một lời từ biệt.
Bà vì hai chuyện này mà phí bỏ khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình, trả giả thảm khốc, nhưng cũng xem như sau cơn mưa trời lại sáng.
Chỉ là khoảng thời gian tốt đẹp đó cũng ngắn ngủi như sinh mệnh của bà.
***
Mọi người ở trên biển đưa tiễn Lục Lộ, nhìn bà phiêu tán trên mặt nước, lại bị làn nước biển lăn tăn cuốn đi xa.
Trên đường quay về, trên thuyền không còn tranh cãi nữa, rất yên lặng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió ‘vù vù’ thổi bên tai.
Chiếc thuyền chậm rãi dừng bên bờ cảng tư nhân.
Sau khi mọi người đặt chân lên đất liền, bầu trời vốn âm u cũng trời quang mây tạnh. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua khe hở của vô số các tầng mây
“Mẹ, mẹ nhìn bên kia kìa…” Cửu Cửu được ôm trong lòng Cố Hạnh Nguyên vươn ngón tay nhỏ chỉ về phía họ vừa quay lại.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn sang, chỉ thấy tia sáng vàng óng chiếu ra từ vùng trời nơi xa, chính là vị trí rải tro cốt Lục Lộ.
“mẹ, là thiên sứ đến đón bà ngoại sao?”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu với con gái: “Đúng, họ cùng lên thiên đường rồi…”
“Thiên đường? Nó thế nào, còn tốt hơn nơi này sao?”
Cô nhìn con gái, gật đầu: “Sống ở đó không lo không nghĩ, không có đói khát và bệnh tật, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện vui vẻ…”
Cửu Cửu vừa nghe bèn sinh ra tưởng tượng vô hạn với nơi đó: “Mẹ, con cũng muốn đi, mẹ dẫn con đi đi…”
“Không được, nơi đó không nhận chúng ta.”
Cửu Cửu nhận được câu trả lời phủ định thì khó tránh khỏi có chút thất vọng: “Tại sao vậy chứ?”
“Vì chúng ta vẫn chưa tới tuổi.” Trình Trình chen miệng: “Chỉ khi nào chúng ta tới tuổi giống ông bà thì mới có thể đi.”
Cửu Cửu như hiểu như không gật đầu.
*
“Nhất định là Nguyên về rồi.”
Anna lúc này đang ở trong bếp nấu canh cho Lạc Kiều, Phụ nữ ở cử cần nhất chính là bổ.
Hình Uy ở cạnh phụ một tay.
Nghe thấy tiếng xe từ ngoài truyền vào, tiếp đó là tiếng mở cửa.
Anna vặn nhỏ lửa, kêu Hình Uy sang một bên xem, bản thân vội vàng ra ngoài.
Người đẩy mở cửa là Dương Dương, sau lưng cậu bé còn có Trình Trình.
Cố Hạnh Nguyên ôm Cửu Cửu cẩn thận đi vào, có thể là dậy quá sớm nên trên xe về nhà Cửu Cửu đã bắt đầu gật gà gật gù. Lúc sắp đến nhà thì đã ngủ mất.
Cố Hạnh Nguyên khẽ chào Anna rồi ôm Cửu Cửu lên lầu.
Theo sau cô còn có Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết.
Nhưng điều khiến cô ngoài ý muốn là người vào cuối cùng lại là Bắc Minh Thiện.
Xem ra thân phận bây giờ của Cửu Cửu đã xem như công khai rồi, hơn nữa xem tình hình bây giờ thì vẫn chưa phát triển tới mức giương cung bạt kiếm.
“Mời mọi người ngồi, tôi đi chuẩn bị chút nước trà.” Anna vội dẫn họ vào phòng khách ngồi, rồi vội vàng vào bếp chuẩn bị nước trà.
“Đám người cô chủ về rồi?” Hình Uy thấy Anna vào thì hỏi.
Anna gật đầu: “Ngoại trừ cô ấy và đám trẻ, còn có đám người ông Mạc, có cả ông chủ Bắc Minh Thiện của anh.”
Nghe thấy ông chủ cũng về, sắc mặt Hình Uy liền căng thẳng.
“Không cần lo lắng Cửu Cửu nữa, tôi thấy họ hình như không vì chuyện đứa bé mà tranh cãi. Tôi nghĩ hẳn là không có gì đâu. Anh bưng trà ra đi, tôi ở đây canh canh cho vợ anh.” Anna lưu loát đặt mấy chiếc ly vào khay trà, sau đó rót nước sôi vào ấm.
Hình Uy bưng trà ra phòng khách: “Mời các vị uống trà.”
Nói rồi, anh ta vừa rót trà cho mọi người, vừa lén nhìn sang phía ông chủ, xem phản ứng lúc này của anh.
***
Mọi người uống trà.
Bầu không khí trong phòng khách rất yên lặng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút bất an. Một mặt đều còn chìm trong sự bi thương đưa tiễn Lục Lộ, mặt khác lại là ai nấy đều còn đang tính toán trong lòng.
Trình Trình và Dương Dương theo mẹ lên lầu.
Cô đặt Cửu Cửu lên giường lớn trong phòng ngủ, khẽ đắp chăn cho cô bé.
Sau đó cô nói với hai đứa bé: “Các con ở đây với em gái, không được chạy lung tung, có biết không.”
Trình Trình và Dương Dương đều nghe lời gật đầu.
Trên đường về cho tới bây giờ, chúng thấy sắc mặt mẹ luôn không tốt.
“Mẹ, có phải vì hôm nay ba tới nên mẹ không vui không? Con xin lỗi, là con tối qua lén gọi cho ba. Con cảm thấy bà ngoại không phải do ba hại chết, hơn nữa ba còn rất tốt với bà.” Trình Trình nhận sai khẽ nói.
“A! Thì ra ba già là do anh gọi tới. Nhưng em không thấy anh gọi điện mà? Em hiểu rồi, nhất định là anh tranh thủ lúc em ngủ trốn vào chăn lén gọi có phải không? Đám người chú đẹp cũng do anh gọi tới?”
Trình Trình vội lắc đầu
Cố Hạnh Nguyên không chỉ nhìn thấy Bắc Minh Thiện liền không vui, vì cô còn nhìn thấy Lý Thâm và Đường Thiên Trạch. Đặc biệt là nhìn thấy họ gần như sắp đánh nhau trên thuyền liền càng thêm khẳng định cảm giác của mình.
Nhưng ở trước mặt trẻ con, những cảm xúc này của mình không cần nói với chúng.
Thế là cô cố nặn ra nụ cười, khẽ lắc đầu: “Bé cưng, con không làm gì sai cả, vậy cần gì nhận sai chứ. Được rồi, không cần suy nghĩ những chuyện này nữa được không nào? Dưới lầu còn có khách, mẹ xuống trước.”
Thấy mẹ rời đi, Trình Trình vẫn khẽ hỏi: “Anh thừa nhận mình gọi điện kêu ba tới, vậy hai người kia có phải em lén gọi tới không? Sau khi em lên lầu một lúc anh mới lên.”
“Nghe Trình Trình hỏi mình như vậy, Dương Dương bày ra dáng vẻ vô tội: “Hai người kia gì chứ? Ô! Em hiểu rồi, ý anh là cho rằng em gọi điện cho họ vào khoảng thời gian này?”
Nói rồi, cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, vứt cho Trình Trình: “Anh xem cho kỹ nhật ký cuộc gọi đi, xem có phải em gọi họ không.”
Dương Dương thật sự càng nói càng giận, giọng nói cũng bất giác to hơn.
“Suỵt, em nhỏ giọng chút, đừng đánh thức em gái. Không tính là em gọi được chưa, là anh đoán sai được chưa.”