Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ Cố Hạnh Nguyên Lưu Ly Trản Full

CHƯƠNG 596: LỠ LỜI

Trình Trình và Dương Dương chọn lọc ra video ở trên lầu, trước lúc Lục Lộ xuất hiện, đoạn video trong nhà tổ của nhà họ Bắc Minh, hai người xem đến mức đôi mắt hơi khô, thế nnhưng vẫn không dám tùy tiện tua nhanh, bởi vì làm thế có lẽ sẽ bỏ lỡ mất chi tiết quan trọng.

“Trinh Trình, Dương Dương, hai cháu xuống ăn cơm đi.” Anna lên lầu gọi bọn họ xuống.

Trình Trình và Dương Dương gập máy lại: “Dì Anna, mẹ về rồi ạ?”

Anna lắc đầu: “Khi nãy cô ấy gọi điện bảo sẽ về trễ, nói hai đứa không cần đợi cô ấy về ăn chung đâu.”

Phòng ăn dưới lầu.

“Trình Trình, Dương Dương, hai cháu trốn trên phòng làm gì đấy?”

“Bọn cháu đang…”

“Bọn cháu đang thương lượng chuyện lên tivi xem tiết mục.”

Vẫn con chưa đợi Dương Dương nói hết câu, Trình Trình đã cướp lời.

Chuyện của ba đã dính líu đến quá nhiều người, nhưng dù gì đều là người trong gia đình.

Dù là Lạc Kiều hay Anna, dù bọn họ có gần gũi, quan hệ với mẹ có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Bọn họ biết ít một chút thì tốt hơn.

Trời rất tối thì Cố Hạnh Nguyên mới lái xe ra khỏi Bắc Minh thị, đợi đến khi cô vào phòng, hai đứa trẻ đã ngủ ở trên lầu rồi.

Cô cũng chỉ muốn lên lầu nhìn gương mặt say ngủ của bọn trẻ, đồng thời nhẹ nhàng nhón gót chân.

Thấy hai con ngủ rất say, Cố Hạnh Nguyên có nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. Đồng thời cũng cảm thấy bình thường mình bộn bề nhiều chuyện quá, không hoàn toàn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ với các con.

Vào lúc này, Anna cũng đi lên lầu, cô ấy nhẹ nhàng đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, thầm thì với cô: “Hạnh Nguyên à, ngày nào cũng thấy cô đi sớm về muộn, cô vất vả quá. Bắc Minh Thiện vừa xảy ra chuyện, cô vừa phải làm mẹ vừa phải làm ba, thật sự không biết bao giờ mới kết thúc…”

Còn chưa đợi Anna nói dứt lời, Cố Hạnh Nguyên đã làm dấu suỵt rồi chỉ tay xuống lầu: “Anna, có việc gì thì chúng ta xuống dưới nhà nói đi, đừng quấy rầy đám trẻ.”

Anna gật gật đầu.

Lúc đến phòng khách, Anna và Cố Hạnh Nguyên cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Cố Hạnh Nguyên ngồi bên trên, khép hờ mắt lại, duỗi eo. Đây là thời khắc mà cô cảm thấy thoải mái nhất trong ngày, rõ ràng cô rất hưởng thụ.

Một lúc sau, cô mới ngồi đàng hoàng lại, ngoảnh đầu nhìn Anna rồi nói: “Anna, sao mà tôi không muốn quay về cuộc sống như trước kia cơ chứ, chỉ có điều bây giờ thân bất do kỷ. Đợi qua một thời gian nữa đi, tôi sẽ bồi thường cho bọn trẻ sau.”

“Hạnh Nguyên à, lẽ nào cô không muốn đi thêm một bước nữa sao? Nếu làm thế thì cô sẽ có chỗ dựa, nào có cần vất vả đến thế. Đám trẻ cũng có được gia đình hoàn chỉnh. Cô biết không, những đứa trẻ sống trong gia đình gia đình đơn thân thường sẽ có khuyết thiếu trong thời thơ ấu, cũng tạo thành ảnh thưởng không thể vãn hồi trong cuộc sống sau này của bọn chúng.”

Vừa nhắc đến việc này, vẻ mặt của Cố Hạnh Nguyên lại trở nên nghiêm túc hơn hẳn ban nãy: “Anna, mặc dù nói thì dễ đấy, nhưng bắt tay vào làm lại rất khó. Huống hồ chi…”

Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên lại ngừng lại.

Bởi vì cô biết rõ, mình làm như thế sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.

Có lẽ sẽ giống như giữa cô và Vân Chi Lâm, mà cũng có lẽ càng tệ hại hơn nữa. Bởi vì dù có nói thế nào thì Vân Chi Lâm cũng là họ hàng của Bắc Minh Thiện, bởi thế nên anh ta mới không bị tổn thất gì cả.

Nhưng nếu là người khác, với tính cách của Bắc Minh Thiện, khó mà nói được Bắc Minh Thiện sẽ dùng thủ đoạn nào để đối phó với bon họ.

Mặc dù bây giờ Bắc Minh Thiện đã trở thành tù phạm, thế nhưng Cố Hạnh Nguyên tin rằng anh vẫn có khả năng này.

Huống hồ chi có Hình Uy ở đây, anh ta là tâm phúc của Bắc Minh Thiện.

Anna cũng biết chỗ khó xử của Cố Hạnh Nguyên, cô ấy trầm ngâm gật đầu rồi nỉ non: “Hạnh Nguyên, tôi cũng biết nỗi khổ của cô, nhưng may mà có người chịu phân ưu với cô.”

Cố Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên khi nghe Anna nói thế: “Anna, ban nãy cô bảo có người chịu phân ưu với tôi, nghĩa là sao?”.

Anna lập tức ý thức được mình lỡ lời: “Ồ, ý của tôi là, Hạnh Nguyên, cô không có cô đơn một mình đâu. Bên cạnh cô còn có tôi và Lạc Kiều. Chúng tôi sẽ hết lòng hết dạ giúp đỡ cô.”

Cố Hạnh Nguyên kéo tay Anna: “Chuyện của tôi mà còn phiền mọi người đến giúp đỡ, làm tôi thấy áy náy quá.”

“Hạnh Nguyên, cô còn khách sáo với tôi làm gì. Trong khoảng thời gian này, cô chỉ cần yên tâm giải quyết chuyện bên ngoài thôi, còn việc nhà thì có tôi đây, tôi đảm bảo cô không cần phải lo gì cả. Còn việc tôi nói với cô ban nãy ấy, tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ kỹ càng đi, nói một câu không nên nói là thế này, nếu như chuyện của Bắc Minh Thiện trở nên nghiêm trọng, cuộc sống của cô và ba đứa trẻ sẽ trở nên khó khăn lắm. Thân là bạn, tất nhiên tôi và Lạc Kiều sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cô, nhưng thân là một người phụ nữ, còn có rất nhiều chuyện mà những người làm bạn như chúng tôi không tài nào giúp đỡ cô nổi.

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Được rồi được rồi, những gì cô nói tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Đợi chừng nào tôi giải quyết xong việc trước mắt thì sẽ đi tìm đấng lang quân, không được hay sao. Đến khi ấy cũng tiện thể tìm giúp cô một người luôn. Thế thì đầu óc của tôi có thể được yên tĩnh rồi.”

Lời lẽ của cô khiến cho Anna đỏ mặt, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng thở dài: “Sau cuộc hôn nhân thất bại trước đây, tôi không còn dám hy vọng xa vời ở đàn ông nữa.”

“Anna, cô nói một đằng nghĩ một nẻo kìa.”

“Hạnh Nguyên, cô nói oan cho tôi quá. Sao tôi lại nói một đằng nghĩ một nẻo được? Thân là bạn, tôi thật lòng nghĩ cho cô mà.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Anna, cô mỉm cười: “Còn kêu là không nói một đằng, nghĩ một nẻo hả. Nếu như cô không tin tưởng vào đàn ông thì sao cứ phải gán ghép tôi với đàn ông làm gì. Cô không sợ tôi có bề gì hay sao.”

“Cô, cô và tôi không giống nhau mà. Cô có ba đứa trẻ đáng yêu. Huống hồ chi mặc dù Bắc Minh Thiện hơi xấu tính, nhưng anh ta đối xử với cô cũng khá tốt. Nếu như không phải anh ta gặp chuyện thì tôi vẫn muốn tác hợp cho hai người, dù gì mấy đứa trẻ cũng là con của hai người mà.”

Vừa nhắc đến Bắc Minh Thiện, nụ cười trên gương mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức biến mất, cô gặp cảnh như ngày hôm nay đều là vì anh ta.

“Anna, tôi hơi mệt, phải đi nghỉ ngơi sớm rồi.” Sau khi nói dứt lời, Cố Hạnh Nguyên đứng dậy đi về phía cầu thang.

Anna nhìn theo bóng lưng của cô mà lắc lắc đầu.

Sau khi về đến phòng mình, Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô không hề mở đèn mà chỉ đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh trăng lập tức soi rọi vào trong căn phòng.

Cô nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Đã lâu rồi không được ngắm sao như thế này, tâm trạng của cô dần dần trở nên yên tĩnh lại.

Bây giờ, bầu trời sao ấy chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.

Quên đi bóng dáng chìm đắm trong mọi việc ngổn ngang ban ngày của mình, trở về với trái tim phụ nữ của bản thân.

Nhìn những vì sao sáng, cô lại nhớ về mẹ. Không biết mẹ có được yên nghỉ ở Thiên Quốc hay không. Không có người đàn ông đã phản bội lại mẹ, không còn những người bạn phản bội lại mẹ nữa.

Đương nhiên cũng không còn người con đã xa mẹ hơn hai mươi năm như mình, không còn những đứa cháu trai và cháu gái đáng yêu.

Cuộc đời con người không có gì là hoàn hảo, thường sẽ có khiếm khuyết. Có lẽ đây chính là chỗ hấp dẫn nhất trong cuộc đời của con người. Mỗi một người đều đang cố gắng để biến những thứ không hoàn hảo trở nên hoàn hảo.

Rất nhiều chuyện sẽ không bao giờ thay đổi vì ý chí của con người, giống như việc Bắc Minh Diệp Long nhận được cuộc điện thoại của Đường Thiên Trạch trong tối hôm qua vậy.

Nhưng mà, phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi. Thậm chí trên đường lái xe đến Bắc Minh thị, anh ta vẫn luôn tìm kế ứng đối.

Lúc anh ta mở cửa phòng làm việc, vừa đi vào đã nhìn thấy Đường Thiên Trạch đã ngồi ở bên trong rồi.

Hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt của anh ta giần giật, không ngờ Đường Thiên Trạch lại đến đây nhanh như vậy, thậm chí còn không cho anh ta thời gian chuẩn bị tư tưởng.

“Bắc Minh tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi, hình như sắc mặt của anh hơi tệ nhỉ.” Đường Thiên Trạch đứng dậy, trông rất mực nhẹ nhàng tự nhiên, giống như thể anh ta mới là chủ nhân của nơi này vậy.

Bắc Minh Diệp Long đến ngồi sau bàn làm việc của mình, tâm trạng của anh ta không tốt như Đường Thiên Trạch.

Anh ta đanh mặt nhìn Đường Thiên Trạch, trông có vẻ rất bất mãn: “Không ngờ anh lại đích thân đến đây, tôi cứ tưởng là tên sai vặt nào đó chứ.”

Đường Thiên Trạch có thể nhận ra Bắc Minh Diệp Long đang thầm cảm thấy bất mãn trong lòng, thế nhưng đây là chuyện mà anh ta đã lường trước từ lâu rồi.

Nhưng anh ta vẫn mỉm cười, xoay người đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Diệp Long, chống hai tay lên bàn: “Điều này đã đủ để chúng minh chúng tôi xem trọng cậu Diệp Long đến mức nào.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!