CHƯƠNG 592: DẬP TẮT TRANH CHẤP
Vấn đề của mẹ cũng đã được nhắc tới, như vậy có lẽ lúc này cũng nên nói nghi vấn của mình ra.
Con bé đi đến bên cạnh hai người anh trai: “Anh ơi, em có một vấn đề muốn hỏi hai người.”
“Em gái có chuyện gì muốn hỏi bọn anh vậy? Nếu như anh không biết thì còn có Trình Trình nữa nè, anh em ruột thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà.”
“Anh biết là em sẽ ném chuyện nào không giải quyết được sang cho anh mà, anh thật sự nghi ngờ giữa hai chúng ta có thù hận sâu sắc gì mà em lại dày vò anh như vậy.” Trình Trình lộ ra một bộ dạng bất đắc dĩ với Dương Dương, cố gắng nói những lời tốt đẹp nhất.
Dương Dương cũng không thèm đặt những lời châm chọc của Trình Trình đối với mình ở trong lòng, vẫn cười hì hì như cũ: “Ha ha, ai bảo anh là lão đại cơ chứ.” Nói đến đây còn học theo một đoạn hát kinh điển của bài hát “Only You” của Đường Tăng trong “Đại thoại tây du”: “Sư phụ tới chịu oan uổng, còn con đi hi sinh. Dốc hết sức vì mọi người, có hi sinh cũng đáng, Nam mô a di đà phật. Dà hú …”
Đoạn thoại này của Dương Dương thật sự làm cho Trình Trình hoàn toàn bất đắc dĩ, cậu thật sự muốn giống như tôn ngộ không ở trong phim hung hăng đánh đứa em trai song sinh của cậu một trận ra trò.
Cũng là do mẹ sinh ra, cách nhau có mấy phút vậy mà sao cách làm người lại chênh lệch nhau như vậy.
Nhưng mà trong số câu nói của Dương Dương có một câu làm cho Trình Trình tương đối đồng ý, đó chính là: ai kêu anh là lão đại cơ chứ.
Hoàn toàn chính xác, làm lão đại thì phải có nhiều trách nhiệm hơn, phải giúp em trai và em gái giải quyết những chuyện mà bọn nó không thể hoàn thành được.
Cậu quay đầu nhìn về phía em gái.
So với Dương Dương thường xuyên gây thêm phiền phức cho cậu, cậu vẫn vui vẻ giúp đỡ cô em gái này hơn.
Dù sao thì trong thời gian lâu như vậy có thể nói là Cửu Cửu chưa từng nhắc tới yêu cầu nào với cậu.
“Em có cái gì thì cứ hỏi đi.”
Cửu Cửu suy nghĩ, sau đó nhìn Trình Trình rồi nói: “Anh Trình Trình ơi, em có thể thường xuyên nghe thấy bọn anh nhắc đến ba, nhưng mà kể từ khi Cửu Cửu sinh ra cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp ba một lần, chúng ta có cùng một người ba à?”
Trình Trình nhìn dáng vẻ ngây thơ của Cửu Cửu, khẽ cười nói: “Đương nhiên chúng ta có cùng một ba rồi, đến lúc nào đó em mới có thể gặp ba của chúng ta, chỉ có điều là hiện tại ba có việc cho nên vẫn không thể gặp ông ấy được.”
Trong lòng của cậu biết rất rõ ràng tại sao mẹ lại không nói gì về ba cho em gái nghe trong một khoảng thời gian dài như vậy, chính là không muốn để ba biết sự tồn tại của em gái.
Nghĩ đến đây, cậu liền hiểu rất nhanh tại sao Dương Dương lại một lòng muốn đăng ký tìm người bạn trăm năm ở trên mạng cho mẹ.
…
Trong lúc Trình Trình còn đang suy nghĩ phải trả lời với Cửu Cửu về chuyện liên quan đến ba như thế nào.
Lúc này Dương Dương lại dũng cảm cậu đi đến bên cạnh Cửu Cửu, vươn tay ra nhẹ nhàng khoác lên trên đầu vai nhỏ nhắn của em gái.
“Nhắc đến ba ấy hả, anh khuyên là em không cần phải biết quá nhiều mới tốt, như thế này thì có lẽ em còn có thể có chút suy nghĩ tốt đẹp với ông ấy.”
Biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của Cửu Cửu có chút mông lung: “Anh Dương Dương, câu nói này của anh là có ý gì vậy, nghe cứ như là ba của mình là một đại ác ma vậy đó.”
“Đương nhiên là một đại ác ma rồi, lúc mà em đang ngủ ngon ông ấy sẽ tiếp cận em không một tiếng động, sau đó lại dùng một tay bắt lấy em…” Dương Dương vừa nói vừa biểu diễn giương nanh múa vuốt, nụ cười trên mặt không thấy đâu, chỉ còn lại là biểu cảm dữ tợn.
Cái này đã hù dọa Cửu Cửu không nhẹ, hình như là con bé thật sự có chút sợ hãi, thân thể của con bé dần dần nhích lại gần Trình Trình: “Anh Trình Trình ơi, ba thật sự đáng sợ như vậy hả anh?”
Trình Trình trợn to đôi mắt nhìn Dương Dương: “Em đúng là một bạch nhãn lang mà, sao em đã quên mất ba đối xử với em tốt như thế nào hả, vừa dẫn em đi chơi vừa mời giáo viên cho em, cho em một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, nếu như anh biết em như thế này thì lúc nãy anh đã không giúp em chuyện này rồi đó.”
Dương Dương nhìn bộ dạng của Trình Trình biết là cậu đã làm cho anh trai tức giận, cũng ý thức được lời nói lúc nãy của mình có hơi quá đáng.
Cậu vội vàng giải thích: “Trước tiên anh đừng có nóng giận mà, em chỉ là muốn trêu chọc em gái mà thôi, cho nên nói hơi quá một chút, em biết là ba không phải là người xấu.”
“Biết mà em còn mắng chửi ông ấy như thế này! Dương Dương, anh nói cho em biết anh giúp đỡ cho em cũng là bởi vì em muốn tốt cho mẹ, nhưng mà không thể bởi vì em vì mẹ mà có thể chửi ba không có giới hạn. Lần này anh chỉ cảnh cáo em, nếu như em còn có lần sau thì cũng đừng trách anh không khách khí!” Trình Trình thật sự nổi giận rồi.
“Biết rồi biết rồi mà, nhìn bộ dạng này của anh cũng không sợ dọa em gái sợ.” Nhưng mà Dương Dương cũng không muốn phải nghe tiếp, vội vàng di chuyển lực chú ý của Trình Trình lên trên người của Cửu Cửu.
“Còn không phải là vì em bị chọc cho tức giận đó à.” Trình Trình nói xong thì quay đầu nhìn Cửu Cửu, chỉ nhìn thấy đôi mắt to của con bé đang hoảng sợ nhìn mình.
Cậu lập tức thay đổi một biểu cảm khác, nở nụ cười với con bé: “Em đừng sợ nha, anh cũng chỉ nổi giận với Dương Dương không đứng đắn mà thôi, hiện tại đã không sao rồi, chỉ là khoảng thời gian của Dương Dương sinh sống với ba cũng không nhiều cho nên nó không hiểu rõ ba, thời gian mà anh với ba sống cùng nhau là dài nhất, ông ấy là một người rất tốt.”
Lúc nãy Cửu Cửu quả thật đã bị hù dọa, nhưng mà sau khi nghe thấy Trình Trình nói thì trái tim nhỏ hoảng sợ cuối cùng cũng đã tốt hơn một chút.
“Anh Trình Trình, chẳng lẽ là từ nhỏ ba với lại anh Dương Dương cũng không ở bên nhau hả?”
“Đúng vậy đó, từ lúc Trình Trình sinh ra đến lúc lớn lên ở cùng với ba rồi, mà anh vẫn luôn sống cùng với mẹ, đợi đến lúc bọn anh gặp mặt nhau thì cũng là chuyện mấy năm gần đây thôi.”
“A, lúc em còn ở Sabah em đã từng phàn nàn là thời gian gặp nhau với mẹ quá ít, chỉ có thể nói chuyện điện thoại với mẹ mà thôi, hóa ra là so sánh với em thời gian của anh Trình Trình và mẹ ở bên nhau càng ít hơn nữa.” Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy ba người anh em bọn nó đúng là đều có nỗi bất hạnh khác nhau.
Nhưng mà cũng may là hiện tại đã có một khởi đầu mới.
“Trình Trình ơi, anh có ảnh chụp của ba không vậy, từ trước đến nay em chưa từng gặp ba, em muốn nhìn xem ba có bộ dạng như thế nào.”
“Cái này…” Đối với yêu cầu của em gái, Trình Trình thật sự cảm thấy là có chút khó xử.
…
Trình Trình có chút do dự.
Mẹ không muốn nói chuyện với em gái cho ba nghe, chỉ là bởi vì lo lắng em gái sẽ bị mang đi giống như là Dương Dương.
Về phần em gái, có lẽ cũng không nên giấu con bé đâu nhỉ.
Trình Trình nghĩ đến đây, đảo mắt nhìn Dương Dương một cái.
Dương Dương nhẹ nhẹ gật đầu với cậu, cậu cũng nên để cho em gái nhìn một cái chứ, cũng không có gì là không được: “Không phải là ở chỗ của anh có ảnh chụp của ba đó à, lấy ra cho em gái xem xem cũng không có chuyện gì ghê gớm.”
Trình Trình lấy điện thoại di động của mình ra mở một tấm ảnh chụp của Bắc Minh Thiện sau đó đưa qua cho Cửu Cửu: “Đây chính là ảnh chụp của ba đó.”
Cửu Cửu chớp đôi mắt to, trong lòng tràn đầy chờ mong, cũng có chút thấp thỏm.
Có lẽ là lúc nãy miêu tả của Dương Dương về ba quá là dọa người.
Con bé hơi chần chừ, sau đó vẫn là quyết định cầm lấy điện thoại của Trình Trình.
Chỉ là lúc con bé nhìn thấy hình ảnh của Bắc Minh Thiện trong màn hình điện thoại.
Sắc mặt của con bé lập tức thay đổi, thân thể nhỏ còn hơi run rẩy.
Cuối cùng con bé cũng không thể kiềm chế được nữa: “Huhu, Quỷ Tolet!” La lên một tiếng rồi khóc lên, sau đó ném điện thoại di động quay người chạy xuống dưới lầu.
“Em gái, em đi đâu vậy?” Trình Trình kêu lên một tiếng, sau đó xoay người lại nhặt điện thoại di động từ dưới đất lên.
Chỉ có điều là Cửu Cửu cũng không có bất cứ câu trả lời nào, chỉ là biến mất khỏi tầng lầu nhanh như chớp.
“Quỷ Tolet, có phải là em gái bị lời nói lúc nãy của em dọa sợ rồi không?” Trình Trình hỏi Dương Dương.
Dương Dương vô tội nhún nhún vai: “Oan uổng quá đi thôi, sau khi em ấy nhìn ảnh chụp của ba trong điện thoại di động của anh mới bị dọa chạy mà, sẽ không phải là anh mở nhầm ảnh chụp rồi đó chứ.”
Trình Trình nhìn màn hình điện thoại: “Đâu có vấn đề gì đâu chứ, em xem đi.” Nói xong thì đưa điện thoại cho Dương Dương.
Dương Dương nhìn một chút, thật là không có vấn đề gì mà.
…
Lúc Anna đang chuẩn bị đỡ Lạc Kiều ra ngoài đi tản bộ thì nhìn thấy Cửu Cửu vội vàng đi ra từ trong thang máy, sau đó liền chui tọt vào trong nhà vệ sinh.
“Con bé Cửu Cửu bị sao vậy?” Lạc Kiều chưa từng nhìn thấy Cửu Cửu như thế này.
Anna cẩn thận đỡ Lạc Kiều ngồi trên ghế sofa: “Để tôi đi xem thử cái đã.”
Lúc này cửa thang máy lại mở ra Trình Trình và Dương Dương bước ra từ bên trong.
Bọn nó vừa nhìn thấy Anna liền hỏi ngay: “Dì Anna ơi, dì có nhìn thấy em gái không?”
“Con bé vừa mới chạy vào nhà vệ sinh rồi.” Anna nói, tay chỉ về phía nhà vệ sinh.
“Nè Dương Dương, có phải là lúc nãy ở trên đó cháu vừa mới nói gì với con bé không vậy, sao dì nhìn thấy vẻ mặt của con bé không thích hợp cho lắm.” Lạc Kiều chất vấn.
Dương Dương phải nói là khóc không ra nước mắt: “Oan cho cháu quá đi thôi, dì Kiều Kiều, lúc nãy Trình Trình đã hỏi cháu một lần rồi, cháu cũng chỉ có miêu tả ba hơi khoa trương một chút, những chuyện còn lại không có làm cái gì hết, em gái chạy xuống đây là do anh Trình Trình cho em ấy nhìn ảnh chụp của ba cho nên em ấy mới như vậy đó.”
Anna lôi kéo tay nhỏ của Dương Dương rồi hỏi: “Cháu nói cái gì chứ, Cửu Cửu đã nhìn ảnh chụp ba của bọn cháu rồi?”
“Đúng vậy ạ.” Dương Dương nhẹ gật đầu.
Anna lập tức che miệng bật cười.
Ba người còn lại ở trong phòng đều cảm thấy có chút kỳ quái.
“Dì Anna ơi, dì bị sao vậy?” Cái này khiến Trình Trình và Dương Dương lại càng cảm thấy không thể giải thích được.
Anna ổn định cảm xúc, sau đó khoát tay nói: “Không có gì đâu, đây là ma chú của mẹ bọn cháu đã hạ cho Cửu Cửu đó.”
“Đây là ma chú của mẹ hạ cho Cửu Cửu ạ?”
Trình Trình có chút nghi hoặc, ánh mắt của Dương Dương thì lại trở nên sáng ngời giống như là phát hiện ra một đại lục mới.
Anna nhẹ gật đầu: “Chuyện này nói ra thì rất dài dòng.”
…
Lời đã nói đến mức này rồi, có rất nhiều chuyện cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!