CHƯƠNG 501: BA CON LÂU RỒI KHÔNG GẶP
Lúc này Anna bế Cửu Cửu từ trong phòng ăn đi ra, cô ta nghe ra là Bắc Minh Thiện đến rồi.
Nhưng có sự sắp xếp trước đó của Cố Hạnh Nguyên, cô ta cũng không sợ Cửu Cửu bị Bắc Minh Thiện nhận ra.
Ra khỏi cửa phòng ăn, Cửu Cửu nhìn thấy trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi quay lưng với cô bé.
Hơn nữa chỉ có người đàn ông này ngồi trên sô pha, nhưng người khác đều đứng ở một bên.
Cửu Cửu cảm thấy kỳ lạ, khẽ hỏi một câu: “Mama, đây là ai?”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn thấy Anna bế Cửu Cửu đi ra rồi, trái tim bỗng cũng vọt lên cổ họng.
Thành hay bại chính là xem lúc này.
Không chỉ có Cố Hạnh Nguyên, Anna, Lạc Kiều với Trình Trình mặt mày đều có hơi căng thẳng.
Bắc Minh Thiện nghe thấy tiếng của Cửu Cửu, cảm thấy âm thanh này rất quen tai, anh đứng dậy, từ từ xoay người lại.
Khi Cửu Cửu nhìn thấy gương mặt của Bắc Minh Thiện, sắc mặt trên gương mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi thay đổi: “Mẹ, toilet… toilet….” Cơ thể nhỏ bé cũng không ngừng giãy giụa.
Anna ngại ngùng gật đầu với Bắc Minh Thiện: “Xin lỗi, con gái tôi hôm nay có khả năng không được thoải mái lắm.” Nói rồi cô ta xoay người bế Cửu Cửu vội vã đi lên lầu.
Trái tim đã vọt lên cổ họng của Cố Hạnh Nguyên coi như hạ xuống được rồi. Cô thầm thấy may mắn, sau khi để Cửu Cửu thấy ảnh của Bắc Minh Thiện, bây giờ sinh ra phản xạ có điều kiện.
Như thế này, cũng có thể tránh được không ít khả năng tiếp xúc với Bắc Minh Thiện trong thời gian dài.
Đặc biệt là Bắc Minh Thiện, anh hơi nhíu mày, tuy chỉ nhìn thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng anh đã nhìn thấy cô bé được Anna bế trong lòng đó.
Hơn nữa thấy vô cùng đáng yêu, giọng nói cũng không hề xa lạ.
Bắc Minh Thiện quay đầu hỏi Cố Hạnh Nguyên: “Đứa trẻ này là?”
Lời nói dối sớm đã soạn xong rồi, Cố Hạnh Nguyên thấy Bắc Minh Thiện hỏi, bèn nói: “Con bé là con gái của Anna, Anna khi đến đây không có dẫn theo con bé, con bé đã được nuôi dưỡng ở trong nhà trẻ nội trú suốt. Mãi đến tối qua, con bé mới từ Sabah đến đây. Khả năng là lần đầu con bé đến đây có hơi lạ môi trường.”
Bắc Minh Thiện gật đầu, anh rất nhanh nghĩ đến lúc đầu khi anh gọi điện cho Cố Hạnh Nguyên, chắc là cô bé này đã nghe điện thoại.
Anna bế Cửu Cửu rất nhanh đã lên tầng hai, cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu lúc này không khỏi run rẩy, cô bé vừa rồi thật sự bị Bắc Minh Thiện dọa sợ rồi.
“Cửu Cửu không sợ không sợ.” Anna an ủi cô bé.
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Đứa trẻ này khá thú vị, xem dáng vẻ của nó chắc bị tôi dọa sợ rồi.”
“Không sao, trẻ con khó tránh có chuyện như này. Anh không phải muốn dẫn tôi đi chọn lễ bọn cho bữa tiệc khiêu vũ sao, vậy chúng ta bây giờ xuất phát.” Cố Hạnh Nguyên lúc này vội
Bắc Minh Thiện cũng thuận nước đẩy thuyền, rất tự nhiên nắm tay của Cố Hạnh Nguyên muốn đi ra ngoài.
“Anh chờ đã, tôi có vài thứ để trên lầu tôi phải lên lấy đã.” Cố Hạnh Nguyên khẽ giằng ra khỏi tay của Bắc Minh Thiện, xoay người vội vã chạy lên cầu thang.
Cô đâu có muốn lấy đồ, chẳng qua mượn cớ đi xem cục cưng nhỏ thế nào.
Đây là lần thứ hai cô bé nhìn thấy Bắc Minh Thiện, hơn nữa nhìn thấy ở khoảng cách gần như thế. Cô bé nhất định bị dọa không nhẹ.
Quả nhiên, khi Cố Hạnh Nguyên vội vàng lên đến tầng hai thì từ hành lang đã nghe thấy tiếng khóc thấp thoáng của Cửu Cửu, còn cả tiếng dỗ dành của Anna.
Cố Hạnh Nguyên bước nhanh đến phòng ngủ của mình: “Cục cưng nhỏ đừng sợ, mama đến rồi.”
***
Thấy mặt mày Cửu Cửu đều nước mắt, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi đau lòng.
Trước đây vì cô hận Bắc Minh Thiện, cho nên mới nhồi nhét những tư tưởng này vào đầu Cửu Cửu.
Bây giờ tuy thái độ của cô đối với Bắc Minh Thiện, sau khi trải qua thời gian và những kinh nghiệm đúc kết ra trong cuộc sống, đã nhạt đi không ít rồi.
Hơn nữa khoảng thời gian này cô cũng nhìn ra Bắc Minh Thiện có một chút thay đổi, có hơi khác với anh của trước kia rồi.
“Cục cưng nhỏ, mama đến rồi. Có phải bị dọa sợ rồi không?” Cố Hạnh Nguyên vội ôm Cửu Cửu vào lòng.
Cửu Cửu nức nở nói: “Mama, chú đó sao lại đến đây. Có phải đến bắt mama không?”
Cố Hạnh Nguyên hôn lên gương mặt tròn trĩnh của cô bé, sau đó dịu dàng nói: “Yên tâm đi, chú ấy không phải đến bắt mama. Cục cưng nhỏ đừng sợ. Mama bây giờ ra ngoài làm việc, con với dì Anna với cả anh Trình Trình ở nhà chơi có được hay không.”
Cửu Cửu nhìn mẹ, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Mama phải về sớm nha.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên xuống lầu, chỉ thấy Bắc Minh Thiện ngồi ở sô pha của phòng khách, Trình Trình ngồi ở bên cạnh anh.
Hình Uy ngồi ở sô pha bên hông Bắc Minh Thiện, Lạc Kiều như chú chim nhỏ dựa vào bên cạnh anh ta.
Hình như dường như vẫn có hơi khẩn trương, cơ thể thẳng tắp.
Ba con nhà họ Bắc Minh lúc này đang ngồi nói chuyện như chốn không người.
“Con gần đây học hành ở trường như thế nào?” Bắc Minh Thiện xoay đầu nhìn con trai ngồi bên cạnh.
“Con vẫn tốt, quá trình học không quá khó. Gần đây con đang ở học về làm app, con định làm vài cái phần mềm ứng dụng để dùng.” Trình Trình khi ở bên cạnh ba, không có căng thẳng giống như trước đây nữa, rõ ràng đã thả lỏng hơn.
Có lẽ cậu nhóc cảm thấy ba của bây giờ có hơi không giống như trước kia, trở nên thân thiết hơn, mặc dù bình thường vẫn bày ra bộ mặt lạnh băng.
Bắc Minh Thiện khẽ xoa cái đầu nhỏ của Trình Trình: “Có cần gì cứ nói với ba, ba sẽ giúp con. Con cũng phải chú ý nghỉ ngơi đúng giờ. Việc không làm xong để lại ngày hôm sau làm cũng như nhau.”
Trình Trình nhìn ba, dùng sức gật đầu. Trước đây, ba căn bản sẽ không nói với cậu nhóc những điều này. Chỉ cần vừa mở miệng thì hỏi cậu nhóc hoàn thành được bao nhiêu bài tập rồi, sau đó đưa bài mới cho cậu nhóc.
Cố Hạnh Nguyên ở cách đó không xa nhìn hai ba con, trong lòng không khỏi có hơi ấm áp.
Bắc Minh Thiện lại nói chuyện một lúc với Trình Trình, chủ đề đều là những điều trước kia không có nói đến.
Xem ta Bắc Minh Thiện đang cải thiện vấn đề quan hệ ba con, anh bình thường tốn không ít công phu.
Từ những lời bướng bỉnh mà Dương Dương nói hôm qua, Bắc Minh Thiện đã học được cách khắc chế cần có đối với con trai.
“Em xuống rồi.” Bắc Minh Thiện vô tình nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên.
Trình Trình cũng ngoảnh đầu nhìn mẹ.
Hình Uy thấy Cố Hạnh Nguyên đến rồi, mặt mày có hơi ửng đỏ.
Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười: “Sao đều ngồi ở đây?”
Hình Uy đỡ Lạc Kiều đứng dậy: “Cô Cố, tôi cùng cô ấy lên trên thay quần áo.” Bọn họ thức thời nhường lại phòng khách cho một nhà ba người bọn họ.
Bắc Minh Thiện trầm giọng nói: “Tôi và Trình lâu rồi chưa có cùng nhau nói chuyện, chúng tôi tùy tiện nói vài câu. Sao rồi chuyện phía trên đều xử lý xong rồi chứ, vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
Anh nói rồi, chỉnh lại quần áo của mình rồi đứng dậy. Sau đó cúi đầu nói với Trình Trình cũng đứng dậy theo: “Con bây giờ đã lớn rồi, rất nhiều chuyện đã không cần ba đến nhắc con nữa. Con là anh, phải làm tấm gương tốt cho Dương. Hai anh em các con nhất định phải đoàn kết với nhau. Nhà Bắc Minh sau này phải dựa vào hai đứa rồi.”
***
Trình Trình nhìn ba, không ngờ ba sẽ nói ra lời như vậy. Có điều cậu nhóc đối với trọng trách phải gánh vác trong tương lai của mình mà bắt đầu xây dựng sự chuẩn bị trong lòng.
“Chuyện xa lắc xa lơ như vậy anh nói những điều này với con làm cái gì. Anh không phải tìm tôi ra ngoài sao. Chúng ta bây giờ đi thôi.” Cố Hạnh Nguyên xách túi đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhìn cô, sau đó xoay người đi ra cửa.
“Bảo bối, ba mẹ đi đây, con ở nhà cố gắng giúp đỡ dì Anna chăm sóc em gái.” Cố Hạnh Nguyên sau khi dặn Trình Trình, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi cô đi ra biệt thự, chỉ thấy Bắc Minh Thiện vừa hay mở cửa ở ghế lái phụ ra.
“Cảm ơn.” Cố Hạnh Nguyên nói một tiếng, sau đó cúi đầu ngồi vào trong.
Nhưng không có ngờ, Bắc Minh Thiện đưa tay cản cô, sau đó nói: “Chỗ này là tôi ngồi, chỗ của em ở bên đó.”
Ngồi ở chỗ kia, đó không phải là muốn cô lái xe sao. Cố Hạnh Nguyên lườm Bắc Minh Thiện.
Đây là một âm mưu.
Một âm mưu đã lên từ lâu, từ lúc anh tặng xe cho cô đã bắt đầu.
“Anh lúc đầu lấy danh nghĩa để tôi đưa đón Trình Trình mà tặng xe cho tôi, trên thực tế chính là bắt tôi thuần thục kỹ năng lái xe để lái xe cho anh chứ gì.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi còn trừng mắt với Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhún vai: “Đây là em nói, không đại biểu ý của tôi, có điều đề nghị này của em tôi có thể suy nghĩ, sau này có phải khi Hình Uy không có thì em làm tài xế của tôi.”
Nói rồi anh cũng không hề khách khí, giữ cửa cúi đầu chui vào trong xe sau đó đóng cửa lại.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng này của Bắc Minh Thiện, bé giọng mắng một câu ‘vô sỉ’ sau đó vòng qua đầu xe sang bên kia, chui vào ghế lái.
“Đây là chìa khóa xe.” Bắc Minh Thiện nói rồi ném chìa khóa cho Cố Hạnh Nguyên: “Chiếc chìa khóa này sau này em mang theo người.”
“Này, anh không phải thật sự muốn tôi làm tài xế của anh đâu nhỉ. Bản tiểu thư không có nhiều thời gian mà phục vụ anh. Thời gian của tôi là để chăm sóc con trai.” Câu nói này của Cố Hạnh Nguyên đang ám chỉ với anh, muốn sai cô được chỉ có con trai cô.
“Em theo Vân Chi Lâm học được không ít bản lĩnh đấy, mắng người cũng nói đến mức gió yên biển lặng như vậy. Tôi cho em chẳng qua chỉ là chìa dự phòng. Kỹ năng lái xe của em còn phải kiểm tra.” Bắc Minh Thiện nói rồi, từ trên người lấy ra chiếc chìa khóa khác.
Anh rất nhanh khởi động xe: “Lái xe.” Sau đó anh hạ lưng ghế ngả ra sau một chút, thoải mái dựa vào.
“Đi đâu?” Cố Hạnh Nguyên thắt dây an toàn, tuy cáu anh, nhưng khi cô nắm chặt vô lăng thì trở nên chuyên tâm.
“Bách hóa số 1, đến đó thì em gọi tôi.” Bắc Minh Thiện sau khi nói một câu, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Chiếc xe từ từ chuyển động.
Trên đường, Cố Hạnh Nguyên lái xe đều rất ổn định, ổn định đến mức bên cạnh không khỏi có mấy chiếc xe ấn còi inh ỏi vượt qua bọn họ.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên nghe thấy Bắc Minh Thiện giống như nói mớ, lại giống đang nói với mình: “Em không thể nhanh lên sao, tốc độ này đến đó người ta cũng phải đóng cửa rồi.”
“Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng làm phiền tôi.” Cố Hạnh Nguyên cũng không khách sáo đáp một câu.