CHƯƠNG 403: NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠ MẶT
Lục Lộ lắc đầu nói: “Giờ mẹ không muốn ăn gì hết, chỉ muốn nhìn con thế này thôi.”
Tim Cố Hạnh Nguyên bỗng thấy ấm áp, cảm giác ấm áp này chỉ từng có trong ánh mắt non nớt của bọn trẻ.
“Mẹ, bệnh của mẹ mới khỏe lên được một chút, sao có thể không ăn cơm chứ? Giờ con sẽ đi mua cơm cho mẹ ngay.” Cố Hạnh Nguyên khuyên nhủ mẹ mình một lát, rồi xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa đi tới cửa, chưa kịp mở cửa ra thì thấy cửa đã được mở từ bên ngoài, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa cô hơi sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”
Nói xong, cô định đi ra ngoài, không muốn cho người bên ngoài đi vào trong, nhất là cô không muốn mẹ mình nhìn thấy người này.
Ngoài cửa, người đàn ông bị cô đẩy như thế vẫn không nhúc nhích, anh nhìn dáng vẻ hơi hoảng loạn của Cố Hạnh Nguyên ở trước mặt, rồi nở nụ cười khẩy.
“Tại sao tôi không thể tới đây, em đừng quên rằng mẹ em là do tôi phái người đón từ thành phố S đến đây, hơn nữa lần này tôi tới đây là muốn thăm mẹ em, xem như báo đáp biểu hiện của em ở trên phiên tòa hôm nay.”
“Cô Cố, thật ra cậu chủ là muốn tới xem bệnh tình của mẹ cô đã có chuyển biến chưa, để anh ấy sắp xếp việc điều trị thích hợp hơn.” Hình Uy đứng sau lưng Bắc Minh Thiện sợ Cố Hạnh Nguyên hiểu lầm, nên vội vàng giải thích.
Cố Hạnh Nguyên tức giận nhìn Bắc Minh Thiện: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng giờ sức khỏe của mẹ tôi vẫn còn khá yếu, nên tôi không hy vọng người khác làm phiền bà ấy nghỉ ngơi.”
“Sao tôi lại làm phiền bà ấy chứ, em yên tâm, tôi sẽ không đối xử bà ấy như em đâu.” Bắc Minh Thiện nói xong thì nhẹ nhàng đẩy Cố Hạnh Nguyên qua một bên, rồi sải bước đi vào trong.
Bác sĩ trực ban vừa nhìn thấy anh đã đứng dậy ngay, vẻ mặt hơi căng thẳng nói: “Cậu Bắc Minh, cậu tới rồi.”
Bắc Minh Thiện đi qua phòng theo dõi, rồi đi vào phòng Lục Lộ đang nằm.
Hình Uy cầm một hộp cơm đi theo sau.
Cố Hạnh Nguyên thấy mình không cản được anh, nên nhíu mày rồi cũng vào theo. Thật ra cô không hề muốn cho Bắc Minh Thiện vào thăm mẹ mình.
Còn phần tại sao thì có lẽ là vì giờ anh chỉ là ba của con cô, chứ không có thân phận gì khác.
Lục Lộ thấy có hai người lạ mặt bỗng đi vào phòng bệnh của mình thì hơi bất ngờ và ngạc nhiên.
Nhất là khi bà nhìn thấy người đàn ông đang đi phía trước, anh mặc bộ đồ vest được cắt may tỉ mỉ, trên người toát ra khí chất độc đoán khiếp người, hơn nữa còn mang phong thái cao quý làm người khác phải kính nể.
Còn người đàn ông đi phía sau anh cũng có vóc dáng cao lớn, nhưng nếu là người tinh tường thì có thể nhìn ra, anh ta là trợ lý của người đàn ông trước mặt.
Không những thế, khi Lục Lộ nhìn thấy người đàn ông trước mặt, khuôn mặt của anh rất giống một người mà bà từng quen lúc trước.
Có khi nào anh có quan hệ gì với người đó không? Nghĩ đến đây, bản thân Lục Lộ cũng cảm thấy không thể nào.
Trên đời này, có rất nhiều người có khuôn mặt giống nhau, huống hồ người đó đã mất nhiều năm như vậy, đã sớm không còn tin tức gì rồi.
Đúng lúc này, Cố Hạnh Nguyên vội vàng đi tới trước mặt mẹ mình từ phía sau Hình Uy.
Lúc cô nhìn thấy vẻ mặt này của mẹ mình, thì không khỏi quay đầu lườm Bắc Minh Thiện, như đang nói cho anh biết, nếu anh dọa mẹ tôi sợ hãi, tôi sẽ cho anh biết tay.
“Nguyên…” Lục Lộ chậm rãi gọi tên con gái mình.
Cố Hạnh Nguyên vội cúi người, vươn tay nắm lấy tay mẹ mình: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Mẹ chưa từng gặp hai cậu này, bọn họ là ai thế?” Lục Lộ từ tốn hỏi Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe mẹ mình hỏi vậy, thì trên mặt hiện rõ sự lúng túng, cô thật sự không biết nên giới thiệu Bắc Minh Thiện và Hình Uy như thế nào.
Chẳng lẽ cô lại chỉ Bắc Minh Thiện rồi giới thiệu, anh là ba của con cô ư?
Nếu cô nói thế, chỉ sợ mẹ cô sẽ nhất thời không tiếp nhận được. Nhất là hiện nay bọn họ đã vạch rõ giới hạn không còn bất cứ quan hệ gì rồi.
Trong lúc Cố Hạnh Nguyên đang khó xử, không biết mở miệng thế nào.
Bắc Minh Thiện bỗng tao nhã đi tới trước giường bệnh của Lục Lộ, rồi khẽ cúi người, giọng nói cũng dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều: “Bác gái, cháu họ Bắc Minh. Hôm nay cháu đường đột tới đây là vì cô Cố đã giúp cháu giải quyết một rắc rối, nên cháu cố ý tới đây để cảm ơn cô ấy.”
Nói xong, anh xoay người nhận lấy hộp cơm trong tay Hình Uy: “Cháu biết cô ấy đang ở trong này thăm bác, nên cố ý sai người chuẩn bị nấu chút đồ bổ mang tới đây cho bác và cô Cố bồi bổ cơ thể, để bày tỏ lòng cảm ơn.”
Lục Lộ nghe vậy thì nở nụ cười nói: “Ôi chao, cậu Bắc Minh, cần gì phải phải tốn kém như thế, Nguyên chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi mà.”
Nói xong bà vươn tay kéo con gái đang đứng thẫn thờ bên cạnh: “Nguyên, con còn không mau cảm ơn cậu Bắc Minh đi.”
Cố Hạnh Nguyên không ngờ Bắc Minh Thiện lại nói như thế, rốt cuộc anh tới đây với mục đích gì, chẳng lẽ anh tới đây để làm cô xấu hổ ư?
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh có vẻ không giống như cô nghĩ.
Giờ sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, bị mẹ mình kéo như vậy, cô mới hoàn hồn lại, rồi quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện ở bên cạnh, hơi lúng túng gật đầu nói: “Cảm ơn anh Bắc Minh đã có lòng tới đây thăm chúng tôi, tôi sẽ nhận ý tốt này của anh.”
Nói xong cô vươn tay nhận lấy hộp cơm trong tay Bắc Minh Thiện, rồi xoay người để lên tủ đầu giường.
Lục Lộ nhìn con gái mình, hình như từ khi người đàn ông này tới đây, con bé bỗng trở nên rất mất tự nhiên, hơn nữa nhìn dáng vẻ của con bé giống như đang trốn tránh chuyện gì đó.
Bà không khỏi quan sát người đàn ông này lần nữa.
Một số ký ức từ thời xa xưa của bà đang dần hiện lên.
Bà nhớ lại buổi tối hôm mình xảy ra chuyện. Bà nhìn thấy cậu Vân cùng một người đàn ông khác xảy ra tranh cãi ở góc đường, hơn nữa hình như bọn họ còn vì con gái nhà mình mà tranh cãi.
Mặc dù nơi bọn họ tranh cãi cũng có đèn đường, nhưng bà không nhìn thấy rõ lắm.
Có điều, bà vẫn có thể nhớ ngờ ngợ bóng dáng người đàn ông đó khá giống với cậu Bắc Minh đang đứng trước mặt này.
Đúng lúc này, bà nghe thấy Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng nói với cậu Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng chuẩn bị ăn cơm tối cùng mẹ tôi rồi. Người phú quý như anh chắc hẳn sẽ rất bận rộn, nên tôi không giữ anh ở lại đây nữa.”
Lục Lộ khẽ nhíu mày, không ngờ con gái mình không những không có cảm tình với cậu Bắc Minh, mà còn hơi chán ghét anh nữa.
Nếu người ta đã mang đồ tới đây cho mình, thì con gái không nên lạnh mặt đối xử với người ta như vậy: “Nguyên, sao con có thể dùng thái độ đó để đối xử với cậu Bắc Minh thế, dù gì người ta cũng đặc biệt tới đây cảm ơn con.”
Rồi bà khẽ cười với Bắc Minh Thiện: “Cậu Bắc Minh, mong cậu đừng trách con bé.”
Bắc Minh Thiện nhướng mày, mỉm cười đáp lại: “Bác gái đừng khách sáo như thế, cháu hiểu rất rõ tính cách của cô Cố, có lẽ là do hôm nay cô ấy quá mệt mỏi nên mới không muốn nhìn thấy cháu. Nếu đã như vậy, cháu xin phép về trước.”
Nói xong, anh quay đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, rồi xoay người rời đi không thèm ngoảnh mặt.
Hình Uy thấy bầu không khí hơi lúng túng thì không thể ở lại được nữa, đành phải nói nhỏ với Cố Hạnh Nguyên một câu: “Cô Cố nhớ giữ gìn sức khỏe, chúng tôi đi trước.”
Rồi anh ta nhanh chân đuổi theo Bắc Minh Thiện đã đi ra ngoài phòng bệnh.
Cố Hạnh Nguyên thấy tên Bắc Minh Thiện đáng ghét đã đi rồi, lúc này mới không nghiêm mặt nữa, mà cúi người nâng giường bệnh của Lục Lộ lên, rồi đặt một chiếc bàn nhỏ trước mặt bà.
“Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.” Nói xong, cô cầm hộp cơm đi tới.
Lục Lộ nhìn con gái rồi hỏi: “Có phải con rất quen cậu Bắc Minh kia đúng không?”
Cố Hạnh Nguyên đang mở hộp cơm ra.
Nghe mẹ mình hỏi vậy, cô bỗng ngừng hành động trên tay mình lại trong giây lát, rồi mới đặt hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ: “Mẹ, con không hề quen anh ta.”
“Nguyên, con đừng gạt mẹ, mẹ có thể nhìn ra quan hệ giữa con và cậu ấy không hề tầm thường. Mẹ thấy cậu Bắc Minh này xuất thân từ gia đình giàu có. Bằng không, sao con nổi nóng với cậu ta như vậy, mà cậu ta có thể nhẫn nhịn được chứ?”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Lục Lộ, trên mặt đã không còn nở nụ cười nữa, mà khổ sở nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi chuyện này nữa, khi nào thích hợp con sẽ nói cho mẹ biết rốt cuộc giữa con và anh ta đã xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, tôi múc từng món bổ trong hộp cơm vào bát.
“Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì múc cho mẹ một bát canh, rồi bưng tới trước mặt bà, cẩn thận múc một muỗng nhỏ, sau khi thổi xong mới đưa tới bên miệng Lục Lộ.
Lục Lộ nhìn con gái, nếu cô không muốn nói, vậy thì bà không cần phải hỏi nữa. Nhưng trong lòng bà biết rõ, con gái mình có nỗi khổ riêng.
Bà thật sự không ngờ, mình đã từng gặp một người đàn ông khiến mình cả đời không thể quên được, vậy mà giờ con gái mình cũng giống như mình lúc trước.
“Mẹ, sao mẹ không uống canh thế?” Cố Hạnh Nguyên thấy mẹ mình trầm tư thì hỏi.
“Không có gì, mẹ chỉ nhớ tới mấy chuyện lúc trước thôi.” Nói xong, bà uống hết canh trong muỗng.
Sau khi uống xong, bà do dự một lát rồi nói: “Nguyên, gia đình cậu Bắc Minh này làm công việc gì?”
“Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì?” Rõ ràng Cố Hạnh Nguyên không muốn trả lời vấn đề này.
“À, không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi một chút về gia thế của cậu ta thôi, bởi vì mẹ có quen một người đã mất tích từ rất lâu rồi, ông ấy cũng mang họ Bắc Minh.”
Cố Hạnh Nguyên dừng động tác múc canh lại, sẽ không có chuyện trùng hợp đến thế chứ, cùng mang họ Bắc Minh, vậy thì có thể là ai, có khi nào là ông cụ Bắc Minh không?
Nhưng hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, sao có thể là ông ta chứ?
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, chúng ta ăn cơm xong rồi hẵng nói được không?”
Lục Lộ gật đầu, rồi tiếp tục ăn cơm.
Bắc Minh Thiện đi ra khỏi bệnh viện, còn Hình Uy thì đi theo sau.
Hai người vừa ngồi vào xe, Hình Uy đã không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, không ngờ cô Cố thật sự đang ở đây, anh thật lợi hại.”