CHƯƠNG 370: KÝ ỨC MÀU XÁM.
Mặt và môi cô ta đã trở nên tái nhợt.
Lúc này Phỉ Nhi đang nằm trên giường của mình, chiếc khay trên tủ đầu giường vẫn còn bữa trưa mà người làm đưa lên.
Nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nóng hổi, đang bốc khói, cô ta lại không có một chút khẩu vị nào.
Lúc này cô ta nhắm chặt đôi mắt, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, có lẽ chỉ có ngủ mới có thể quên đi những chuyện này.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn, trằn trọc rất lâu nhưng vẫn không thể ngủ được.
Cảnh tượng buổi sáng như một cuốn phim cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô ta.
Thậm chí cô ta còn nhìn thấy kẻ điên kia, nhìn thấy khóe miệng lộ ra một nụ cười giống như thần chết khi thang máy từ từ đi lên.
Cô ta đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy, hoảng loạn tìm điện thoại của mình, vội vàng bấm số điện thoại kia.
Sau khi vang lên 2 tiếng, âm thanh kia giống như từ địa ngục vang lên.
“Haha, cuối cùng cô vẫn phải gọi điện thoại cho tôi. Thế nào, chuyện sáng sớm hôm nay chắc hắn cô cũng đã nhìn thấy.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc này đang ngồi ở một nơi hoang vu, trước mặt anh ta là mặt hồ phẳng lặng.
Anh ta đeo tai nghe bluetooth, tay cầm một chiếc cần câu
Phỉ Nhi sợ giọng nói của mình bị người khác nghe thấy, nên cô ta cố gằng đè thấp giọng: “Hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh, tại sao anh không nhận?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lạnh lùng cười một tiếng: “Lúc tôi làm việc không thích bị người khác làm phiền.”
Các cơ trên khuôn mặt Phỉ Nhikhông ngừng run rẩy: “Vậy chuyện sáng nay là anh làm?”
“Haha, cô Phỉ Nhi, trí tượng tượng của cô thật phong phú. Hôm qua tôi chơi bóng, sáng sớm hôm nay không đi đâu cả.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dường như sớm đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy
Khuôn mặt Phỉ Nhi hơi nhăn lại, sau đó nói với điện thoại: “Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn có một chút quan hệ nào với anh!” Nói xong cô ta lập tức cúp điện thoại
Sau khi ăn cơm trưa xong, Bắc Minh Thiện dẫn các con quay lại phòng khách,
Anh nói với Hình Uy: “Mấy ngày nay dì Tâm ở bệnh viện. Lát nữa lúc cậu đưa Trình về thì cũng đưa Dương về luôn, như vậy hai đứa cũng có người chăm sóc. Đúng rồi, cậu báo cho gia sư của Dương biết địa chỉ của cậu.”
Hình Uy gật đầu: “Vâng, ông chủ.”
Lúc này, tâm trạng của Trình Trình và Dương Dương đều không quá tốt, vừa nghe thấy được về nhà mẹ, cũng không tỏ vẻ quá vui mừng.
“Con còn ở đây làm gì, còn không mau đi lên thu dọn đồ đạc đi.” Bắc Minh Thiện quay mặt lại nhìn Dương Dương ở bên cạnh.
Hình Uy nói: “Ông chủ, tâm trạng của cậu chủ nhỏ Dương Dương đang không được tốt, để tôi giúp cậu ấy thu dọn là được rồi.”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Hình Uy: “Cậu còn có chuyện của cậu, thu dọn hết đống lộn xộn còn lại trên xe đi, tôi không muốn nhìn thấy một chút dấu vết nào còn sót lại.”
Hình Uy gật đầu, trong lòng anh ta rất rõ nhưng thứ lộn xộn mà ông chủ nhắc đến chính là hoa và ruy băng trên xe.
Mặc dù Bắc Minh Thiện đã thu dọn một phần, nhưng hầu hết vẫn còn ở trên xe.
Trình Trình và Dương Dương lên tầng thu dọn đồ đạc, Hình Uy cũng đi thu dọn xe.
Trong phòng khách trống trải chỉ còn lại một mình Bắc Minh Thiện, ngồi một mình trên sofa.
Khuôn mặt anh u ám, lặng lẽ ngước nhìn xung quanh phòng khách, ở đây có quá nhiều kỉ niệm giữa hai ba con từ nhỏ đến lớn.
Nhớ lúc anh vẫn còn nhỏ, ba và mẹ thường cãi nhau ở đây.
Lúc đó còn nhỏ, anh chỉ có thể đứng bên cạnh, lúc anh đi bước lên cố gắng ngăn cản họ.
Nhưng lại bị ba mình vung tay một cái đẩy sang một bên….
Còn có, anh nhớ lần đầu tiên mình giành được giải nhất cuộc thi piano, vui mừng cầm chiếc cúp khoe với ba.
Nhưng khuôn mặt ông vẫn u ám, cầm chiếc cúp lên ném xuống đất….
Đến sau này:
Kể cả việc chính mình đi trên con đường kiến trúc sư này.
Vì nắm quyền điều hành tập đoàn Bắc Minh, không ngần ngại ký một thỏa thuận với Cố Hạnh Nguyên, sinh ra Trình Trình và Dương Dương.
Đến cuối cùng vì ép ba mình phải nhượng lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn Bắc Minh trong tay ông, anh đã đánh cược với ba mình và Cố Hạnh Nguyên.
Thậm chí, sau khi có được cổ phần vẫn đuổi cả nhà Bắc Minh Triều Lâm ra khỏi cửa…..
Đi trên con đường này, mỗi bước chân của anh đều in hình bóng của ba anh.
Cho đến tận cuối cùng, ba bị bệnh.
Bắc Minh Thiện mới không còn hận ông như trước, nhưng cho dù như vậy, ở trước mặt ông vẫn hứa sẽ không lấy Cố Hạnh Nguyên làm vợ.
Bởi vì trong lòng anh rất rõ, ba mình luôn có thành kiến gì đó với Cố Hạnh Nguyên.
Cũng vì lúc ba bị bệnh có thể yên lòng, nên mới làm trái với ý muốn của mình…
Bắc Minh Thiện nghĩ đến những chuyện này, khẽ lắc đầu cười khổ.
Tại sao những ký ức liên quan đến ba lại đau khổ như vậy, nhưng lại rất khó xóa nhòa trong ký ức của anh.
Cho dù như vậy, sau khi tận mắt chứng kiến ba mình rời khỏi thế gian này, đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt luôn mở trừng trừng của ông.
Khiến Bắc Minh Thiện vẫn rất nhớ ba của mình.
Không lâu sau, Trình Trình và Dương Dương kéo một chiếc vali lớn từ trên tầng đi xuống.
Hai đứa nhỏ đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện, khẽ nói: “Ba, chúng con đi đây.”
Lúc này Bắc Minh Thiện mới từ trong ký ức trở về hiện tại.
Anh nhìn hai đứa con của mình, khẽ gật đầu. Sau đó đứng dậy, đi về phòng khách của mình.
Trình Trình và Dương Dương liếc nhìn nhau, cảm thấy ba mình có chút kỳ lạ, nhưng hai đứa nhỏ cũng biết rõ, lý do ba mình như vậy là vì ông nội đột nhiên qua đời.
“Đi thôi, chúng ta đừng làm phiền ba nữa, chúng ta về nhà của mẹ thôi.” Trình Trình nói, hai anh em kéo vali đi ra cửa.
Đi ra đến cửa đã nhìn thấy Hình Uy dọn dẹp sạch sẽ xe của Bắc Minh Thiện.
Hình Uy nhìn thấy hai cậu chủ nhỏ đi ra, vội vàng mở cửa sau của xe, sau đó đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, nhận lấy hành lý, đặt vào cốp xe.
Trình Trình và Dương Dương lên xe, không lâu sau Hình Uy cũng ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe chậm chậm rời khỏi nhà Bắc Minh, đi về phía nhà Cố Hạnh Nguyên.
Buổi chiều, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng hoàn thành xong vòng thi cuối cùng, lúc rời khỏi trường thi, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười.
Rời khỏi trường thi, Cố Hạnh Nguyên đã nhìn thấy Vân Chi Lâm đang ở trên con đường đối diện.
Anh ta đeo một chiếc kính râm màu đen, hai tay rất tự nhiên đút trong túi quần. Giống như một người mẫu xe, dựa vào chiếc xe Porsche 911 của anh ta.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười đi qua đường, đi đến trước mặt Vân Chi Lâm, làm một biểu tượng OK với anh ta: “Anh còn ở đây đắc ý, vênh váo cái gì, lái xe về nhà đi, em nhớ tiểu bảo bối của tôi rồi”
Vân Chi Lâm chuyển kính râm lên đỉnh đầu, bĩu môi nói: “Hạnh Nguyên, có nhân viên chỉ huy ông chủ lái xe như em sao, lẽ nào tạo hình này của anh không có chút quyến rũ nào sao?”
“Lúc này thân phận của anh chính là bạn của em không phải là ông chủ.” Cố Hạnh Nguyên xem thường bĩu môi nói. Đương nhiên biết tên tiểu tử Vân Chi Lâm này vẫn “gian trá không chết.”
Nhưng cô vẫn phải khiến Vân Chi Lâm xóa bỏ cái suy nghĩ này mới được.
Nhưng nhìn tên tiểu tử Vân Lâm Chi này mặc dù tướng mạo không bằng Bắc Minh Thiện, hay Noton, nhưng vẫn xem là một người nổi bật.
“Anh á, đương nhiên là có sức quyến rũ rồi. Nếu không anh nhìn bên kia xem, không phải có rất nhiều các dì, các mẹ đang nhìn anh sao?” Cố Hạnh Nguyên chỉ về phía đối diện chiếc xe.
Khuôn mặt Vân Chi Lâm đột nhiên tối sầm lại.
Anh ta nhìn theo hướng mà Cố Hạnh Nguyên chỉ, quả nhiên có mấy dì đang nhìn về phía bên này, dường như ánh mắt của bọn họ không quá tốt, liên tục đỡ kính, còn có hai người đã lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Vân Chi Lâm kêu một tiếng “Không xong rồi, “tiểu đội điều tra và truy tìm” đang đến! Hạnh Nguyên mau lên xe.”
Nói xong, vội vàng mở cửa chui vào xe, khởi động xe.
Cố Hạnh Nguyên không ngờ, đây chỉ là một câu nói đùa, Vân Chi Lâm lại trở nên căng thẳng như vậy.
Mặc dù không biết anh ta bị làm sao, nhưng cũng vội vàng lên xe.
Lúc cô vừa mới đóng cửa, Vân Chi Lâm giống như một tay đua xe, vội vàng gạt cầu xe, đạp ga, nhả phanh.
Chiếc Porsche màu đỏ nhanh chóng vượt qua “tiểu đội truy tìm”.
Tốc độ xe rất nhanh, khiến Cố Hạnh Nguyên phải nắm chặt vào tay xe.
Cố Hanh Nguyên quay đầu liếc nhìn các dì ở phía sau bọn họ, sau đó cười nói với Vân Chi Lâm: “Không phải mấy dì muốn chụp ảnh cùng anh sao, sao lại căng thẳng như vậy? Ôi, anh lái xe chậm một chút.”
Vân Chi Lâm nhìn vào kính chiếu hậu, xác nhận đã an toàn, mới nhả ga ra, giảm tốc độ xe đi một chút.
Anh ta thở phào: “Hạnh Nguyên, em thắt dây an toàn vào trước đi, kiến thức an toàn cơ bản nhất mà em cũng quên?”
“Ồ!” Cố Hạnh Nguyên vội vàng thắt dây an toàn.
Vân Chi Lâm hỏi cô: “Lúc nãy em không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”
Cố Hạnh Nguyên có chút nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì, không phải chỉ là mấy dì lớn tuổi thôi sao?”
Vân Chi Lâm có chút bất lực lắc đầu: “Với tư cách là một luật sư, không những phải có một đầu óc nhạy bén, càng phải có khả năng quan sát cẩn thận và nắm bắt tình hình.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Anh nói không sai, em cũng hiểu. Nhưng liên quan gì đến điều bất thường của anh?”
Vân Chi Lâm lái xe một cách rất chậm rãi, tiện tay mở máy MP3, trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Cố Hạnh Nguyên có chút thiếu kiên nhẫn, quay đầu nhìn Vân Chi Lâm cau mày: “Có gì thì nói mau đi, có…cái shit gì chứ!” Cô quá khó chịu nói được một nửa lại không nói nữa.
Vân Chi Lâm vừa nghe thấy đã trở nên vui vẻ: “Không ngờ Hạnh Nguyên của chúng ta cũng nói tục. Đầu tiên, em không nhìn thấy trên cánh tay phải của những người kia đều có một chiếc phù hiệu màu đỏ sao?”
Cố Hạnh Nguyên cố gắng nhớ lại, sau đó trầm tư nói: “Hình như là có….”