CHƯƠNG 357: TỐ CÁO PHỈ NHI
“Chi Lâm, cảm ơn anh. Em biết anh cũng rất bận, đặc biệt là bây giờ văn phòng nhận mấy vụ án, còn cần anh xử lý. Em không gây thêm phiền phức cho anh nữa. Phía em Anna sẽ giúp em chăm sóc.” Cố Hạnh Nguyên nói.
“Ừ, vậy anh đợi tin tức tốt của em. Nhớ, ôn tập thì ôn tập cũng đừng quá sức. Mấy đứa nhỏ còn đợi mẹ chúng đến bảo vệ chúng đâu. Được rồi không quấy rầy em nữa.” Vân Chi Lâm nói xong bèn cúp máy.
Cố Hạnh Nguyên cất điện thoại, nói với Anna: “Anna, thật ngại quá, hai ngày nay còn cần cậu giúp mình.”
Anna mỉm cười: “Hạnh Nguyên, chúng ta đều là chị em tốt, cậu còn khách sáo với mình sao.” Cô ấy kéo tay Cố Hạnh Nguyên: “Nói đi, có chuyện gì mình có thể giúp được cậu?”
“Mình có một cuộc thi luật sư rất quan trọng, nếu mình thuận lợi lấy được bằng luật sư, mình sẽ có thể bảo vệ được bảo bối nhỏ, sẽ không bị Bắc Minh Thiện cướp bé đi như Dương Dương nữa.” Trong đôi mắt Cố Hạnh Nguyên tràn ra tia sáng kiên định.
Anna khẽ vỗ tay cô: “Hạnh Nguyên, cậu yên tâm chuẩn bị đi, mình biết cậu nhất định làm được. Cố lên!”
Bắc Minh Thiện được Hình Uy đưa về nhà, Giang Tuệ Tâm thấy dáng vẻ của anh bất giác nhíu mày: “Thiện, con lại đi đâu vậy.”
Sau đó nói với Hình Uy: “Mau đỡ nó về phòng ngủ nghỉ ngơi.”
“Dạ, bà chủ.” Hình Uy đáp.
Thực ra không cần Giang Tuệ Tâm bảo, anh ta cũng sẽ làm vậy.
Bắc Minh Thiện vừa được đưa vào phòng nghỉ ngơi, Phỉ Nhi đã mang theo chiếc hộp thắt nơ vội vàng xuống lầu.
“Cô muốn đi đâu? Thiện vừa quay về, cô còn không đi xem thử.” Giang Tuệ Tâm thật ra không chút hảo cảm nào với cô ta, cho nên nói chuyện cũng không khách sáo, cho dù cô ta sắp trở thành mợ chủ của nhà Bắc Minh.
Phỉ Nhi lúc này đã rất loạn rồi, cô ta cũng không có tâm trạng suy nghĩ chuyện của Bắc Minh Thiện. Cô ta chỉ nói một câu: “Con bây giờ có việc rất quan trọng cần làm, đợi con quay về sẽ đi xem anh ấy.” Nói xong, cô ta vội vàng rời khỏi nhà Bắc Minh.
Giang Tuệ Tâm nhìn bóng lưng Phỉ Nhi vội vã rời đi, hoàn toàn không vui, bây giờ còn chưa bước vào cửa đã xem lời của mẹ chồng tương lai như gió thổi bên tai, nếu cô ta gả vào nhà Bắc Minh vậy còn không xưng vương xưng tướng sao.
Chuyện này nhất định phải đợi lúc tinh thần Thiện tốt hơn một chút, nói thật rõ ràng với nó.
Giang Tuệ Tâm quyết định xong bèn gọi người làm tới: “Còn không mau chuẩn bị khăn lông cho cậu chủ, cả canh giải rượu nữa.”
Chớp mắt một cái đã tới giờ cơm tối.
Do hôm nay có Lạc Hàn, Giang Tuệ Tâm đặc biệt dặn dò nhà bếp làm nhiều thêm hai món.
Buổi tối, Bắc Minh Đông khó được về nhà ăn cơm.
Bắc Minh Thiện buổi chiều nghỉ ngơi một lát, bây giờ cũng đã khôi phục như bình thường.
Sau khi tất cả cơm canh được bưng lên bàn, Giang Tuệ Tâm dặn người làm đi mời Bắc Minh Thiện, Lạc Hàn và Dương Dương xuống ăn cơm.
“Bà Bắc Minh chuẩn bị nhiều món như vậy, tôi thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.” Lạc Hàn dắt Dương Dương bước vào phòng ăn, thấy bữa tối thịnh soạn như vậy thì có chút ngoài ý muốn.
Giang Tuệ Tâm cười nói: “Thầy Lạc là thầy giáo của Dương Dương, thầy chính là khách quý của chúng tôi.”
Lạc Hàn xua tay: “Bà Bắc Minh quá lời rồi.”
Dương Dương ngồi lên ghế của mình, sau đó chỉ chỉ vị trí trống vốn là của Phỉ Nhi bên cạnh: “Thầy Lạc, thầy ngồi đây này.” Cậu mới không thèm quan tâm chỗ này có người ngồi hay không, bây giờ cậu tràn đầy tò mò và sùng bái Lạc Hàn.
Không chỉ là chơi game, cả buổi chiều Lạc Hàn dùng phương pháp giáo dục của riêng mình khiến Dương Dương dễ dàng học được đề toán từng khiến cậu đau đầu nhất.
Lúc này, Bắc Minh Thiện dẫn Hình Uy tới phòng ăn.
Anh lạnh lùng nhìn Lạc Hàn ngồi cạnh Dương Dương: “Vị này là?”
Còn không đợi Giang Tuệ Tâm lên tiếng, Hình Uy vội dán tới cạnh Bắc Minh Thiện giới thiệu: “Ông chủ, đây chính là thầy giáo anh mời tới dạy cậu chủ Dương Dương.”
Lạc Hàn thấy Bắc Minh Thiện tới, mặc dù ông ta chưa từng thật sự nhìn thấy Bắc Minh Thiện, nhưng cũng thường nhìn thấy chút tin tức về anh trên báo và tạp chí.
Ông ta đứng dậy, khẽ gật đầu với anh: “Chào Bắc Minh tổng.”
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu, sau đó đánh giá Lạc Hàn từ trên xuống dưới.
Bất giác nhíu mày, nói với Hình Uy: “Sao tôi không nhìn ra ông ta ưu tú như cậu nói chứ?”
Anh chính là như vậy, ngay trước mặt người ta lại không cho người ta chút mặt mũi nào.
Còn không đợi Hình Uy nói chuyện, Giang Tuệ Tâm lại tiếp lời: “Thiện, con yên tâm đi. Mẹ đã xem bằng cấp của thầy Lạc rồi. Hơn nữa, gia thế của thầy Lạc cũng có chút danh tiếng.”
Bắc Minh Thiện nghe Giang Tuệ Tâm nói vậy mới gật đầu. Sau đó nói với Dương Dương: “Ba đã mời thầy tới cho con rồi, muốn học thế nào thì phải dựa vào con. Nếu cuối kỳ này con không lấy được hạng nhất trong lớp, tự con xem rồi làm đi.”
Dương Dương cúi đầu, khẽ đáp một tiếng.
Lạc Hàn nói với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh tổng, anh yên tâm đi. Thông qua tiếp xúc chiều nay, tôi phát hiện cậu chủ rất thông minh, thậm chí còn thông minh hơn những đứa trẻ bình thường.”
Bắc Minh Thiện bưng bát lên: “Được rồi, bây giờ không cần nói nhiều gì nữa. Đợi tới kỳ thi cuối kỳ rồi rõ.”
Nói tới đây, anh nhìn người đang ngồi, khẽ nhíu mày: “Sao không thấy Phỉ Nhi?”
Giang Tuệ Tâm vốn có ý kiến với cô ta, Bắc Minh Thiện vừa hỏi, bà liền cố ý bày ra bộ dạng không vui: “Cô ta à, chính vào lúc con vừa về, cô ta liền cầm hộp đi xuống. Dì kêu cô ta đi xem con trước, cô ta hay lắm, không thèm để ý liền vội vàng ra ngoài. Thiện, con nói xem, cô ta còn chưa vào cửa đã không thèm để ý tới mẹ chồng là dì, còn có người chồng là con, đợi vào cửa rồi thì sao? Dì xem con đó, nên tranh thủ trước khi kết hôn suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc có nên lấy người phụ nữ này về không.”
Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Dì Tâm, dì yên tâm đi. Đợi cô ấy về con sẽ hỏi rõ cô ấy, sau đó kêu cô ấy dâng trà nhận sai với dì.”
Giang Tuệ Tâm dáng vẻ không thèm, xua tay: “Thiện, cô ta có bưng trà nhận sai với dì không không quan trọng, điều dì để ý chính là cô ta rõ ràng không quan tâm tới con.”
Giang Tuệ Tâm vừa nói tới đây đã nghe thấy Bắc Minh Đông nói ở cửa phòng ăn: “Mẹ già, mẹ nói xong chưa. Việc xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, bữa cơm ngon lành mẹ cứ khuấy cho mọi người đều ăn không vui mẹ mới vui à.”
Giang Tuệ Tâm không vui trừng mắt anh ta: “Thằng nhóc thối này, mẹ chỉ nhắc nhở anh hai con dạy người phụ nữ đó một chút, chuyện này cũng vì tốt cho nó. Hơn nữa, thầy Lạc là thầy giáo của Dương Dương, cũng không tính là người ngoài.”
Nói rồi, Giang Tuệ Tâm quay đầu nhìn Lạc Hàn: “Thầy Lạc, thầy nói lời vừa rồi của tôi có đúng không.”
Lạc Hàn bất thình lình bị hỏi một câu như vậy, còn thật sự có chút không biết làm sao: “Chuyện này…, bà Bắc Minh, tôi cho rằng vẫn là người một nhà dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”
Nói tới đây, anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, áy náy nói với Bắc Minh Thiện và Giang Tuệ Tâm: “Cảm ơn Bắc Minh tổng và bà Bắc Minh đối đãi nhiệt tình, chỉ là tôi bây giờ còn có chút việc, tôi xin phép đi trước.”
Sau đó cúi đầu nhìn Dương Dương: “Dương Dương, buổi tối con củng cố lại kiến thức thầy dạy con lúc chiều, sau đó đi ngủ sớm chút. Ngày mai thầy lại tới kiểm tra xem con có quên không, nếu quên sẽ bị phạt, nếu không quên sẽ có thưởng.”
Dương Dương lập tức có tinh thần: “Thầy yên tâm đi, ngày mai cứ đợi tặng thưởng cho con đi.”
Lạc Hàn hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Sau đó ngẩng đầu khẽ gật đầu với những người đang ngồi: “Mọi người từ từ ăn.”
Không cho Giang Tuệ Tâm cơ hội giữ lại, anh ta xoay người rời khỏi nhà Bắc Minh.
Bắc Minh Đông cầm khăn lông, không ngừng lau mái tóc ẩm ướt: “Mẹ già, đây chính là chuyện tốt mẹ làm, vốn là mời thầy giáo của Dương Dương ăn cơm, kết quả người được mời lại bị mẹ nói chạy rồi.”
Giang Tuệ Tâm thật sự nghẹn như ăn phải hoàng liên: “Thiện, con nói những lời vừa nãy dì nói có đúng không. Dì đều là vì tốt cho con.”
“Được rồi, được rồi…mẹ già, mẹ còn muốn ép anh hai đi luôn mới an lòng à. Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao tiền mãn kinh còn chưa kết thúc. Nếu mẹ còn nói câu nữa, con sẽ lập tức xoay người rời đi chỗ này, tránh cho tai thanh tịnh.” Bắc Minh Đông cũng thật sự có chút phiền lòng.
Chiêu này của Bắc Minh Đông thật sự có hiệu quả, Giang Tuệ Tâm mở miệng, khẽ cử động rồi lại nghẹn lời trở về.
Chỉ là sau khi Bắc Minh Đông ngồi xuống cạnh bà, bà vươn tay nhéo tai anh ta.
Bắc Minh Đông hét to: “Mẹ già, buông tay, đau, đau…”
Ăn xong bữa tối, Bắc Minh Thiện dẫn Hình Uy tới thư phòng của mình.
Khi anh nhìn thấy laptop trên bàn làm việc, mày khẽ nhíu lại.
Lúc này liền nghe thấy người làm nói một câu: “Cô Phỉ Nhi, cô về rồi.”
Bắc Minh Thiện nói với Hình Uy: “Cậu kêu cô ấy vào.”
Hình Uy gật đầu, xoay người ra ngoài.
Người từ ngoài quay về chính là Phỉ Nhi, lúc này trong tay cô ta đã không còn chiếc hộp đó nữa.
“Cô Phỉ Nhi, chủ tử kêu cô tới thư phòng của anh ấy một chuyến.” Hình Uy đi tới trước mặt cô ta nói.
Trái tim vốn rất căng thẳng của Phỉ Nhi lập tức nhảy tới cuống họng.
“Được, anh nói với Thiện, tôi thay quần áo rồi tới.” Phỉ Nhi nói rồi, nhanh chóng chạy lên lầu.
Quay về phòng, cô ta đóng cửa rồi mới thở ra một hơi thật dài.
Phỉ Nhi lúc này trái tim không ngừng đập điên cuồng, cô ta không biết Bắc Minh Thiện kêu cô ta tới có chuyện gì.
Lại vì làm việc xấu nên chột dạ, cô ta bất giác đút tay vào túi áo, bàn tay nắm chặt USB thấm ra mồ hôi, thậm chí USB cũng ướt.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc…” truyền tới.
“Cô Phỉ Nhi, cô có cần giúp đỡ không?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Hình Uy, anh ta thấy Phỉ Nhi vào phòng đã lâu vẫn không ra bèn gõ cửa nhắc nhở cô ta.
Phỉ Nhi vội vàng mở tủ quần áo, cố ý tạo ra mấy tiếng vang. Sau đó nói vào cửa: “Tôi thay quần áo trước, anh Hình, anh đợi tôi một lát.”
Cô ta vội vàng thay quần áo, vứt quần áo cũ lên giường, cuối cùng còn không quên lấy theo USB trong túi áo thay ra.