“Hả?” Vương Khải Nhân sửng sốt trước lời nói đột ngột của anh, sững sờ hồi lâu: “Tổng giám đốc, mặc dù sức sáng tạo và thiết kế của Cố Thị rất tốt, nhưng căn bản không có khả năng thực hiện một công trình lớn như vậy…”
“Cái này ông không cần lo!” Bắc Minh Thiện mím môi, ngắt lời Vương Khải Nhân, lạnh lùng liếc nhìn tài liệu của Cố Thị trên bàn, gằn từng chữ: “Nếu Diệp Long đã cho ra một thiết kế sáng tạo như vậy, vậy thì cứ buông tay cho Cố Thị làm đi!”
Vương Khải Nhân tỏ ra khó hiểu: “Nhưng công trình ‘Ánh’ là dự án lớn của Bắc Minh Thị trong năm nay, giao nó cho một chàng trai trẻ nghé con mới sinh như vậy, rủi ro sẽ khó tránh quá lớn, Tổng giám đốc…”
Khóe miệng Bắc Minh Thiện nhếch lên một nụ cười khó hiểu khó lường, khẽ híp mắt lại: “Không cần nói nhiều nữa. Tôi lại muốn xem xem, Cố Thị rốt cuộc là muốn chơi thế nào!”
Không, nói chính xác là, Bắc Minh Diệp Long muốn chơi như thế nào?
Vương Khải Nhân không dám nói nữa! Đang thầm suy nghĩ, Cố Thị này rốt cuộc là có ma lực lớn đến thế nào vậy?
Mà khiến cho Tổng giám đốc năm lần bảy lượt phá lệ với nó?
Xem ra, cái gọi là đấu thầu công khai của công trình ‘Ánh’, từ đầu đến cuối, chỉ là một trò chơi đen tối cho Cố Thị giành thắng lợi thôi a!
*
Vào buổi chiều, trong một studio nào đó ở thành phố A.
“Đúng rồi, nụ cười ngọt hơn nữa…”
“Đúng, đầu cúi thấp một chút, nhìn ống kính, đúng rồi…”
“Thả lỏng vai…”
…
Nhiếp ảnh gia cầm ống kính, không ngừng bấm máy với người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh trong studio, thần sắc phấn khích.
Cố Hạnh Nguyên đã tạo dáng đủ tư thế và tạo hình khác nhau trong suốt hai tiếng đồng hồ ở studio.
Cô đứng đến tê chân, khuôn mặt cũng cười đến cứng đờ rồi…
“Được rồi, nào, cuối cùng chụp một nụ cười quay đầu lại hất tóc…Đúng rồi, tuyệt quá…”
Cuối cùng nhiếp ảnh gia đặt ống kính xuống, mỉm cười gật đầu: “Hôm nay chụp xong rồi, ngày mai tiếp tục.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Thắng Thiên vẫn luôn lẳng lặng đứng ở một bên chờ đợi, lập tức cầm lấy một chai nước khoáng đưa cho cô: “Hạnh Nguyên, vất vả cho cô rồi, nào, uống miếng nước đi.”
“Thắng Thiên, ngày mai còn phải chụp nữa sao?” Cố Hạnh Nguyên nhận lấy nước, uống hai hớp, có chút mệt mỏi.
Đôi mắt nhỏ của Lưu Thắng Thiên nhìn chằm chằm vào Cố Hạnh Nguyên gần như là không chớp mắt, trong lòng thầm khen ngợi, không ngờ cô ấy vừa trang điểm lên, khoác lên mình chiếc váy voan màu trắng bồng bênh, thật sự quá xinh đẹp quá quyến rũ rồi…
Cái sự quyến rũ này căn bản là không cần dựa vào trần truồng, chỉ cần đôi mắt trong veo sạch sẽ đó thôi, chỉ cần liếc mắt nhìn bạn một cái thôi cũng đủ khiến bụng dưới của người đàn ông ngạt thở rồi…
“Ừm, hôm nay chỉ là ảnh trang điểm thôi. Sản phẩm được quảng cáo lần này là kem chống nắng của một thương hiệu nào đó, ngày mai phải đi chụp ngoại cảnh.” Lưu Thắng Thiên nói: “Hạnh Nguyên, thật sự rất cảm ơn cô có thể đến giúp tôi chuyện này! Cô yên tâm, xong quảng cáo lần này sẽ có 600 triệu đó, tuy cái giá này thấp hơn nhiều so với Sunny, nhưng đối với người mới thì cũng coi như là đáng kể rồi. ”
Nghe thấy tên Sunny, Cố Hạnh Nguyên bất giác nhíu mày: “Tôi không nghĩ đến thù lao nhiều như vậy, tôi chỉ mong hoàn thành lần chụp hình này càng sớm càng tốt thôi. Cái đó…Thắng Thiên, có thể cố gắng đừng lộ toàn mặt tôi trong quảng cáo quá nhiều được không? Tôi không muốn có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cuộc sống sau này của mình đâu…”
Cô không muốn trở thành người của công chúng, dù sao mang theo Dương Dương, nếu đi đâu cũng trở thành tâm điểm, sớm muộn gì cũng sẽ hỏng chuyện.
“Ha ha, cái này cô cứ yên tâm! Dù sao cô chỉ là người mới, quảng cáo vốn đã ngắn, cơ hội cho người mẫu lộ mặt đã ít lại càng ít hơn, thêm vào việc trang điểm đậm, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống ban đầu của cô đâu.”
Lưu Thắng Thiên nói như vậy xong, Cố Hạnh Nguyên yên tâm hơn nhiều rồi.
“Ồ, đúng rồi, hôm nay Lưu Ngọc còn gọi điện thoại đến hỏi tôi…” Lưu Thắng Thiên đột nhiên nhớ ra.
Trái tim của Cố Hạnh Nguyên chợt thắt lại.
Lưu Thắng Thiên mỉm cười: “Tôi đã nói thật với cậu ta rồi. Cậu ta nói thuận tiện giúp chúng ta chọn ngày tốt, nói đầu tháng sau đúng lúc là bắt đầu của nửa năm còn lại, có ngày hoàng đạo tốt lành, đặc biệt thích hợp dựng vợ gả chồng, hỏi hai chúng ta hôm đó có rảnh không, cậu ta giúp chúng ta đi sắp xếp chuyện lĩnh chứng… ha ha, cậu ta giống như là còn nôn nóng hơn tôi nữa.”
“Đầu tháng sau?” Cố Hạnh Nguyên âm thầm siết chặt tay, xem ra Giang Tuệ Tâm thật sự nóng lòng muốn tiêu trừ mối hiểm hoạ ngầm là cô rồi!
Lưu Thắng Thiên vui vẻ vuốt vuốt tóc: “Hạnh Nguyên, dù sao tôi cũng không có ý kiến. Cô xem khi nào có thời gian rảnh, tôi đến nhà cô, đề nghị kết thông gia với ba mẹ cô luôn.”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên có chút tái nhợt, cho dù mấy ngày nay cô cũng đã làm vô số xây dựng tâm lý cho bản thân rồi, chỉ cần mình kết hôn, cô có thể ở lại thành phố A, không còn là cái gai trong mắt của Giang Tuệ Tâm nữa. Nhưng vào giây phút chân chính đối mặt với sự cầu hôn của người đàn ông lạ mới gặp hai lần này, cô do dự rồi, thậm chí là hoảng sợ bất an…
Đúng lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì điện thoại trên bàn trang điểm chợt vang lên, cô giống như là tìm được phao cứu sinh, áy náy mà nhìn Lưu Thắng Thiên một cái: “Cái này để sau rồi nói đi, xin lỗi tôi phải ra ngoài nghe điện thoại.”
Nói xong, cô xách túi xách và điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi studio.
Sau khi chắc chắn Lưu Thắng Thiên không có đuổi theo, cô mới lấy điện thoại ra—
“Alo?” Giọng nói cô có chút không ổn, đầu dây bên kia điện thoại im bặt một hồi.
Một lúc lâu sau, giọng nói trong trẻo của Diệp Long mới dịu dàng truyền đến: “Hạnh Nguyên, gần đây em thế nào rồi?”
Khóe miệng cô hơi cong lên, kể từ đêm đó cùng Diệp Long về nhà Bắc Minh ăn cơm, biết được Bắc Minh Thiện là chú hai của Diệp Long, hơn hai mươi mấy ngày nay, cô đã không liên lạc lại với Diệp Long rồi.
“Cũng không tệ.” Cô cười nhạt một cái, ôn hoà như đang đối mặt với người bạn cũ.
“Hạnh Nguyên, hôm nay anh muốn chia sẻ một tin vui với em, cuối cùng thì Cố Thị cũng đã lấy được hạng mục công trình ‘Ánh’ rồi!”
Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên lóe lên, ngón tay cô vô thức nắm chặt điện thoại.
Sau bao trắc trở, trải qua bao nhiêu gian nan, cuối cùng nghe được tin tức này, cô không hề kích động như trong tưởng tượng.
Tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự liệu, cô dịu giọng cười một tiếng: “Vậy…chúc mừng anh.”
Điều cô kinh ngạc chính là, cho dù Cố Thị đã dùng nhiều thủ đoạn không được vẻ vang như vậy, nhưng Bắc Minh Thiện cuối cùng vẫn giao công trình ‘Ánh’ cho Cố Thị làm.
Mà điều trong dự đoán, là bởi vì người tham gia trong trận chung kết là Diệp Long. Cô luôn tin rằng tài năng và năng lực của Diệp Long chắc chắn sẽ tỏa sáng trong giới kiến trúc vào một ngày nào đó.
“Chúc mừng anh sao?” Trong thanh âm của Diệp Long có chút hiu quạnh: “Phải là anh chúc mừng em mới đúng. Dù sao, chú hai chọn Cố Thị, hoàn toàn là bởi vì em…”
Trái tim cô chợt nghẹn lại, đôi mắt đột nhiên trở nên chua xót, cô bình ổn hơi thở lại: “Ha ha, Diệp Long, đừng đùa nữa. Chú hai anh là một thương nhân thông minh, anh ta chọn ai là chuyện của anh ta, không liên quan đến em.”
“…” Diệp Long trầm mặc một hồi lâu, giống như là còn muốn nói gì nữa, nhưng cuối cùng lại chọn kết thúc cuộc gọi: “Ừm, vậy em tiếp tục bận đi, anh không làm phiền nữa…Nhớ, phải chăm sóc cho mình thật tốt.”
Lúc Diệp Long nói những lời cuối cùng, cô vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự ẩn nhẫn và dịu dàng của Diệp Long.
“Ừm, anh cũng vậy.”
Cô cúp điện thoại, ngón tay khẽ run.
Người đàn ông này, đã từng là mối tình đầu khó từ bỏ nhất của cô, người thanh niên nhanh nhẹn từng hứa với cô những hy trong thanh xuân đó, thậm chí còn soi ánh trăng trắng ấm áp xuống dòng sông dài trong ký ức bấy lâu của cô… Nhưng hóa ra, đã thay đổi rồi.
Mối quan hệ giữa họ vẫn không tránh được sự thay đổi thầm lặng bởi vì người chú hai của Diệp Long.
Trở thành một tình huống ngượng ngùng không ra gì như vậy.
Diệp Long a, nếu như anh biết, cô đã từng vì chú hai của anh mà sinh ra một cặp con trai, anh sẽ chấp nhận đả kích đó như thế nào đây?
*
Về đêm, sắc trời nặng nề.
Cố Hạnh Nguyên xuống taxi, đi bộ về ngôi nhà mới thuê như thường lệ.
Một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở bên dưới căn nhà mới thuê.
Cô vốn không có để ý, vừa chuẩn bị bước lên lầu thì đột nhiên bị một thanh âm gọi lại——
“Cố Hạnh Nguyên!”
Cố Hạnh Nguyên theo phản xạ quay lại nhìn, một người phụ nữ trung niên mặc váy đen mở cửa bước xuống xe.
Đôi giày cao gót cộp cộp, bước những bước chân vang vọng, khí thế hừng hực đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên——
“Dì Lý?” Cố Hạnh Nguyên có chút ngạc nhiên, vợ đầu của ba Cố Kiệt Đại là Lý Lục Bình vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Bốp ~
Đột nhiên, một cái tát giáng vào má của Cố Hạnh Nguyên mà không báo trước!
Cô chỉ cảm thấy bờ má mình tê dại, đầu bị hất sang một bên!
Thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, sau đó, Cố Hạnh Nguyên cũng giơ tay lên theo phản xạ.
Bốp ~
Hung hăng đáp lại Lý Lục Bình một cái tát!
Lý Lục Bình không dám tin mà sờ mặt mình, đôi mắt khẽ híp lại: “Cố Hạnh Nguyên, thì ra cô không phải là con cừu non mà!
“Tôi kêu bà một tiếng dì Lý, là nể mặt mẹ tôi!” Cố Hạnh Nguyên siết chặt nắm đấm, lạnh giọng hừ một câu: “Nhưng bà đừng có quên, tôi đã không dựa vào nhà họ Cố các người nuôi từ lâu rồi, cho nên cái tát này, trả lại cho bà!”
Lý Lục Bình cười trào phúng: “Không dựa vào nhà họ Cố nuôi nữa, cho nên liên hợp với người nhà đến mưu đoạt gia nghiệp của nhà họ Cố sao? Sao, bây giờ cô vui lắm đúng không? Mẹ cô ép Cố Kiệt Đại cuối cùng cũng ly hôn với tôi rồi, mới vừa ép tôi ký thoả thuận ly hôn!”
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới hiểu ra.
Diệp Long trước đó đã nói với cô qua điện thoại, Cố Thị đã lấy được công trình ‘Ánh’!
Mà hôm đó cô nhớ Cố Kiệt Đại đã hứa với cô, chỉ cần lấy được công trình ‘Ánh’, thì lập tức lấy mẹ!
Xem ra Cố Kiệt Đại đã không thất hứa chút nào.
Ha…trông đợi hai mươi mấy năm của mẹ, cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi sao?