Thấy bà hàng xóm có vẻ phiền lòng, Tiêu Sinh lập tức thuận nước đẩy thuyền, kéo tay Cao Hy Hy vào nhà cô. Cao Hy Hy giãy dụa, cơn giận còn chưa nguôi, cô chỉ muốn đạp Tiêu Sinh ra khỏi nhà mình.
“Em định làm loạn chuyện gì vậy? Em chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào, chỉ thích tự mình suy diễn!”
Tiêu Sinh giữ tay Cao Hy Hy, chớp mắt hiểu ra vì sao Cao Hy Hy lại tức giận. Trong lòng Tiêu Sinh đột nhiên có một chút ảo tưởng rằng Cao Hy Hy vì ghen tuông với Lạc Gia Hân nên mới tức giận mà qua lại với Phương Dật.
Song, thực tế đã chứng minh, Tiêu Sinh thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Cao Hy Hy vùng vằng, hất tay Tiêu Sinh, sau đó hất hàm đáp:
"Tôi không cần biết giữa anh và Lạc Gia Hân có mối quan hệ gì, tôi chỉ mong nếu như anh đã muốn ở bên cạnh chị ta, thì làm ơn đừng dây dưa với tôi. Tôi không muốn gặp rắc rối!"
Tiêu Sinh mỉm cười đáp:
"Không phải như em nghĩ đâu, Hy Hy, tôi và Gia Hân hoàn toàn không có quan hệ gì cả! Váy là tôi mua tặng cho em, mấy món em thích cũng là tôi mua cho em..."
"Dừng!" Cao Hy Hy có chút bối rối, lập tức ngắt lời Tiêu Sinh. "Hình như anh đã nghĩ xa quá rồi, Tiêu tổng. Người tôi thích là Phương Dật, người tôi muốn hẹn hò cũng là anh ấy. Vì vậy từ nay, tôi không muốn có chút dây dưa gì với anh, chúng ta đơn giản chỉ có quan hệ sếp - nhân viên, được chứ?"
Những lời Cao Hy Hy vừa nói có sức sát thương rất lớn đối với Tiêu Sinh. Hắn không nghĩ cô lại muốn tuyệt giao với hắn chỉ vì Phương Dật. Nói như vậy, tình cảm của Cao Hy Hy dành cho Phương Dật không phải chỉ là nhất thời rung động.
Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, lí trí mách bảo hắn ngoài chuyện tình cảm, hắn còn trách nhiệm với Công ty. Hắn duy trì bình tĩnh, điềm tĩnh nói với Cao Hy Hy:
"Phương Dật vừa là đối tác, vừa là đối thủ của Công ty chúng ta. Mong là em biết chừng mực."
Giọng nói của Tiêu Sinh tuy điềm đạm nhưng có chút hụt hẫng và buồn bã không giấu được, khiến Cao Hy Hy cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái. Cô rũ mi mắt, nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
"Đó là chuyện hiển nhiên."
"Vậy thì tốt!"
Tiêu Sinh lưu luyến nhìn Cao Hy Hy, ánh mắt cô lúc nhìn hắn như muốn đuổi hắn ra khỏi nhà cô. Tiêu Sinh cũng có lòng tự trọng của mình, Cao Hy Hy đã nói đến mức này, hắn làm sao có thể dây dưa ở đây nữa?
Tiêu Sinh thở dài một hơi, sau đó ra về. Cao Hy Hy đứng quay lưng về phía hắn, không hiểu vì sao lòng cô có chút mất mát không nói nên lời.
Cô không bao giờ muốn quay lại với Tiêu Sinh nữa, nhưng cái ý nghĩ mãi mãi đứng ngoài cuộc đời của nhau lại khiến cô hụt hẫng vô cùng. Đúng lúc này, điện thoại của Cao Hy Hy reo lên, là Phương Dật nhắn tin đến.
Cao Hy Hy lập tức vui vẻ trở lại, mai Phương Dật sẽ đến đón cô đi mua sắm.
Mấy ngày kế tiếp, Cao Hy Hy dường như bị Phương Dật làm cho say đắm không dứt ra được. Anh ta thực sự rất ga lăng, giỏi giang, có khiếu ăn nói lại vô cùng đẹp trai. Cao Hy Hy không muốn so sánh, nhưng Phương Dật biết cách nói chuyện hơn Tiêu Sinh rất nhiều, tất nhiên là không bao giờ chọc cho cô tức điên như Tiêu Sinh.
Sáng hôm nọ, Tiêu Sinh tiếp tục gọi Cao Hy Hy vào phòng làm việc, rồi giao cho cô một xấp giấy:
“Hy Hy, đây là kế hoạch triển lãm các năm trước của chúng ta. Tôi muốn em làm một bảng kế hoạch mới, phải có tính đột phá, và nhất định phải giữ bí mật, không ai được phép xem, kể cả Bạch Mỹ.”
“Kể cả chị Bạch Mỹ sao ạ?” Cao Hy Hy cảm thấy vô cùng tò mò, triển lãm thì năm nào cũng có, nhưng năm nay vì cớ gì Tiêu Sinh lại bí mật như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!