Đến cuối tháng, Khánh Đạt và Thanh Diễn tổ chức một chuyến du lịch tập thể để chúc mừng hạng mục hợp tác hoàn thành suôn sẻ, Vương Tấn tự lấy tiền riêng của mình để mời người của hai công ty cùng đến ngọn núi ở vùng lân cận chơi.
Buổi tối cả đám người dựng lều xong thì vây quanh lửa trại ở chính giữa bãi đất trống nhảy múa.
Vương Tấn và Cố Thanh Bùi hiếm thấy mặc đồ thường ngày trước mặt cấp dưới, thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi, hai người ngồi song song trên ghế đẩu uống bia, gió đêm mát mẻ thổi qua, sảng khoái miễn bàn.
Vương Tấn cụng ly với Cố Thanh Bùi một cái, cười hỏi y, “Mấy tháng này vội quá không có thời gian tìm cậu, thế nào, dạo này ổn không?”
Cố Thanh Bùi gật đầu cười nói, “Em với Nguyên Dương cùng mua một miếng đất chỗ Vịnh Băng(*), mấy ngày này đang làm thủ tục. Anh Vương thì sao, anh và Tiểu Nhan…?”
Vương Tấn nhìn thoáng qua Nhan Tư Trác và Nguyên Dương đang đứng nướng thịt cách đó không xa, anh tự hỏi nên hình dung quan hệ giữa bọn họ thế nào, “Ờ, anh định thử với em ấy xem sao… Chính thức luôn ấy.”
Cố Thanh Bùi nhướng mày có hơi kinh ngạc. Hắn quá quen thuộc với Vương Tấn, biết rất rõ tính tình của nhau. Vương Tấn người này ấy à, lúc nào cũng cân nhắc lợi và hại, có lúc nếu cần thì ngay cả quan hệ tình cảm đều có thể lợi dụng không chút áy náy, ở cùng Nhan Tư Trác xem như chơi đùa chút thì thôi, chính thức chung sống hoàn toàn không phù hợp với tác phong của Vương Tấn.
Nhìn dáng vẻ bỗng nhiên im bặt của Cố Thanh Bùi, Vương Tấn biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, anh chống khuỷu tay lên đầu gối rồi nắm tóc, cười hơi tự giễu, “Cậu cũng thấy rất hoang đường đúng không, Thanh Bùi. Trước kia anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thua trong tay một thằng nhóc mới ra đời, như thế sao có thể là anh được chứ?”
Vương Tấn đang hỏi Cố Thanh Bùi, cũng là đang tự hỏi chính mình, sao mình lại thua vậy chứ.
Cố Thanh Bùi vỗ vai anh an ủi nói, “Anh Vương, chuyện số mệnh đã an bài thì chúng ta không khống chế được đâu, mấy năm nay ở với Nguyên Dương, ngược lại em nghĩ thông không ít — Có một số chuyện nghĩ mãi không ra thì thôi đừng nghĩ, chuyện đã xảy ra luôn có lý do của nó, nếu hồ đồ một chút có thể làm mình sống vui vẻ thì cần gì phải làm người thông minh.”
Vương Tấn nghĩ một hồi, cười nói, “Thanh Bùi, vẫn là cậu biết làm sao để an ủi người ta nhất. Cậu nói đúng, chúng ta thông minh nửa đời rồi, ông trời thấy không được, cứ phải làm chúng ta ngu ngốc một lần.”
Đang nói chuyện, Nhan Tư Trác và Nguyên Dương bưng hai vỉ thiếc tới, dầu mỡ bóng nhẫy nhỏ xuống dọc đường, còn cách rất xa mà đã ngửi được mùi thịt nướng rồi.
“Hô, đồng chí nhỏ giỏi ghê ta.” Cố Thanh Bùi đứng lên đón lấy xiên thịt bỏ vào trong khay, nhìn về phía Nguyên Dương đầy hứng thú, “Xảy ra chuyện gì vậy ta, không đúng lắm à nha, hôm nay hai bạn nhỏ gặp mặt mà không đánh nhau sao?”
Nhan Tư Trác kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống, tước hết thịt trên xiên ra để tiện cho Vương Tấn dùng đũa gắp ăn, hắn khẽ cong khoé miệng nói như khiêu khích, “Đừng vội chứ Chủ tịch Cố, ăn xong rồi nói, Nguyên đại công tử ăn no rồi thì mới có sức đánh tôi một trận chứ.”
Nguyên Dương xuỳ một tiếng, lười đấu võ mồm với hắn, “Cậu có ấu trĩ không cơ chứ?”
Cố Thanh Bùi và Vương Tấn liếc nhau, không hẹn mà cùng cười.
Sau bữa ăn có người đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi, Nguyên Dương vẫn luôn có hơi giữ hình tượng trước mặt Cố Thanh Bùi, nhất là còn có nhiều cấp dưới đến vậy, hắn ta từ chối nói mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi. Nhưng dưới sự tấn công từ hai phía của Cố Thanh Bùi và Nhan Tư Trác, cuối cùng hắn ta vẫn tham gia hoạt động tập thể một cách vô cùng không tình nguyện.
Bọn họ chơi trò King Card, cả đoàn người xếp thành một vòng tròn rồi chia bài theo thứ tự, người rút được lá King có thể sai khiến một hoặc hai người có số nào đó làm chuyện gì đó. Vì đảm bảo trò chơi có “Quyền con người”, có thể chọn không làm theo mệnh lệnh, nhưng thay vào đó nhất định phải uống nguyên một chai bia.
Ván thứ nhất King là Tiểu Lưu bên Thanh Diễn. Mặc dù mọi người cùng nhau chơi rất vui vẻ, nhưng còn chưa quen thuộc đến mức biết rõ mọi thứ, cậu ta hắng giọng một tiếng nói, “Vậy số 1 và số 3 đi! Mời số 1 nói ra ba điểm bạn ghét nhất ở số 3.”
Mệnh lệnh đã được đặt ra, mọi người xì xà xì xào, cảm thấy quá bình thường, không vui gì cả.
Thư ký Tiểu Triệu của Vương Tấn giơ tay ra hiệu mình là số 1.
Đợi đến lúc Vương Tấn bất đắc dĩ lộ bài, mọi người lại lần nữa lập tức sôi trào, nhìn có vẻ khá là hả hê háo hức.
Vương Tấn dùng ngón cái chà xát mặt lá 3 chuồng, cũng hơi tò mò mình như thế nào trong lòng người khác, thế là cười nói, “Trò chơi thôi mà, nghĩ thế nào thì nói thế ấy.”
“Vậy… Vậy tôi có được nói không?”
Người bên cạnh ồn ào không sợ chết, “Vương tổng đã duyệt rồi, mau nói mau nói!”
Tiểu Triệu nắm chặt tay vẻ mặt khó xử, khoé mắt liếc qua sắc mặt Vương Tấn, “Thì… Có lúc Vương tổng cuồng công việc quá, bản thân không tan làm cũng không cho tôi về; Có thể là Vương tổng nhiều tiền quá, một kiểu đồ mà mua tới mấy bộ, mỗi lần tôi giúp anh ấy sắp xếp lại mà để sai vị trí là thể nào cũng bị mắng… Nhưng ba bộ y hệt nhau sao tôi nhớ được bộ nào là bộ nào!”
Cố Thanh Bùi cười đến ngã vào người Nguyên Dương, Vương Tấn dở khóc dở cười nhéo Nhan Tư Trác đang cười điên cuồng một cái, “Buồn cười đến thế cơ à?”
King thấy được rồi thì thôi, vung tay lên, “Được được, xem như cô qua lượt rồi!”
Qua vài ván, vận xui cuối cùng cũng đổ xuống đầu Cố Thanh Bùi. King ra lệnh số 2 và số 8 hôn lưỡi một phút, lúc Cố Thanh Bùi lật bài lên Nguyên Dương thiếu chút nữa đã lật bàn ngay tại chỗ.
Cố Thanh Bùi cười nâng bia về phía số 2, “Xin lỗi, đành phải để cậu uống cùng tôi rồi.”
Không chờ miệng Cố Thanh Bùi chạm tới chai bia, Nguyên Dương đã đoạt lấy ngửa đầu uống ừng ực, một chai bia rất nhanh đã thấy đáy, hắn ta đặt lên bàn, dùng tay quẹt miệng, “Tôi uống thay.”
Đến ván cuối, có người đề nghị chơi một ván lớn.
King được cả đoàn buff ngồi ngẫm nghĩ một lát lâu sau, ra một chiêu cực mạnh, “Mời số 4 nói lần cuối cùng quan hệ cùng ai, khi nào, chỗ nào!”
Tinh thần hóng drama của tất cả mọi người đều sôi trào, bọn họ hưng phấn liếc nhìn nhau, muốn tìm ra ai là kẻ xui xẻo tận mạng này.
“Là tôi.” Tối nay Vương Tấn uống hơi nhiều, anh đang gật gù buồn ngủ dựa vào Nhan Tư Trác. Lúc này anh khoác áo khoác Nhan Tư Trác ngồi dậy, giương mí mắt lên đầy lười nhác, dùng giọng khàn khàn lặp lại một lần, “Tôi là số 4.”
Hơn mười cặp mắt đồng loạt nhìn thẳng vào anh, xen lẫn giữa lạ lẫm, dò xét, khẩn trương, còn có hơi hưng phấn. Dù sao bình thường rất ít khi có cơ hội tám chuyện đời tư của cấp trên danh chính ngôn thuận như thế.
Đám người bên Khánh Đạt tò mò về quan hệ của Vương Tấn và Nhan Tư Trác biết bao nhiêu, bọn họ biết hình như Nhan Tư Trác là họ hàng của Vương Tấn, nhưng lại cảm thấy không khí giữa hai người này không hề đơn giản như mặt ngoài, nhưng mà dù vậy, vẫn có rất ít người nghĩ về hướng bọn họ là người yêu. Bởi vì thế thì quá trái với lệ thường, đã vượt qua phạm vi hiểu biết của một người bình thường.
Khuôn mặt tươi cười của Nhan Tư Trác đột nhiên lạnh xuống, hắn nắm chặt lấy tay Vương Tấn dưới lớp áo khoác, một giây sau, hắn vươn tay lấy bia định uống thay Vương Tấn.
Vương Tấn cầm lấy tay Nhan Tư Trác, như truyền cho hắn sức mạnh làm người ta an lòng. Lửa trại chiếu vào trong đáy mắt Vương Tấn, anh trả lời bằng giọng bình thản hơi mang chút men say, “Mấy tháng trước, trong một căn lều.”
Trái tim Nhan Tư Trác như bị kim đâm đau nhức không thôi, vành mắt không hiểu sao lại nóng lên, yết hầu cũng theo đó mà cay đắng. Cái đêm hỗn loạn kia là khu cấm mà cả hắn và Vương Tấn đều không dám nhắc tới, hắn không ngờ rằng, thậm chí ngay cả Vương Tấn cũng chưa từng nghĩ đến, bản thân mình có thể cứ vậy thản nhiên mà nói ra đoạn quá khứ đau đớn thảm thương kia.
Xung quanh Nhan Tư Trác và Vương Tấn như bị bao phủ bởi một kết giới, tiếng cười nói, huýt sáo, âm thanh ồn ào bên ngoài cũng trở nên xa xăm, lúc đến bên tai bọn họ thì đã trở nên mỏng manh khó mà nghe được.
Nhan Tư Trác nắm chặt cổ tay Vương Tấn như sợ anh chạy mất, trong đôi mắt ướt át có thứ gì đó vô cùng sống động. Vương Tấn bị hắn nắm đau, lại chẳng hề có ý nghĩ muốn tránh né, chỉ là cố sức hít thở vài lần, như đang chống lại loại cảm tình nào đó rất mãnh liệt.
Nhan Tư Trác nhìn thẳng vào mắt Vương Tấn, lát sau, hắn dùng giọng run rẩy nói, “Em xin lỗi… Em thật sự… Rất rất xin lỗi anh.”
Trong nháy mắt khi Vương Tấn nghe được câu này, tảng đá đè nặng trong lòng anh rất lâu kia đột nhiên nứt toác rồi ầm ầm vỡ nát. Đến tận bây giờ, cuối cùng anh cũng có thể đón nhận cuộc sống mới mà anh đau khổ chờ đợi đã lâu, hoá ra giải thoát là thứ dễ dàng có được đến vậy, chỉ là tình yêu trước kia quá mong manh, bọn họ cũng chưa mạnh mẽ đến mức có thể đối diện với khổ đau mà thôi.
Vương Tấn vươn tay xoa khuôn mặt ủ rũ của Nhan Tư Trác, cười, “Chuyện quá khứ đã qua rồi, đừng mặt ủ mày chau như thế, anh nhìn mà buồn lòng theo.”
Nhan Tư Trác nhịn không được hỏi, “Thật ạ? Không phải anh uống nhiều đó chứ…”
“Uống hơi nhiều thật, nhưng anh còn chưa già đâu mà đãng trí.”
Nhan Tư Trác hình như nghe hiểu, lại dường như không hiểu, hắn không dám tin Vương Tấn quyết định tha thứ cho mình dễ dàng đến thế, vì bản thân hắn còn chưa trả giá đủ mà.
“Vậy sau này… Anh có còn đồng ý sinh em bé với em không?”
Vương Tấn trầm ngâm một lát, trả lời thật lòng, “Anh không biết.”
Tuy Nhan Tư Trác hiểu sự do dự ngay lúc này của Vương Tấn, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có hơi mất mát. Không chờ hắn thở dài hết một hơi liền nghe Vương Tấn nói tiếp, “Chuyện sau này ai cũng không đoán trước được, anh chỉ biết hiện giờ ở bên em rất vui vẻ.”
Khuôn mặt buồn rầu như mây đen kéo đến của Nhan Tư Trác cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tươi rói, hắn chưa bao giờ cảm thấy vui sướng như giờ phút này, “Thế là đủ rồi.”