[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
__________________________
Vì chương này có thể sẽ có bạn thấy cấn nên mình cảnh báo trước nha, bạn nào không thích spoil thì cứ lướt qua hết phần chấm luôn (Nhớ lướt nhanh hong là dính ngay spoil thì tui chịu á), đạp mìn ráng chịu nhe:3
SPOIL:
Chương này có cảnh dượng lên giường với người khác, bạn nào thấy không thích thì có thể né, nói zị chứ không làm đến bước cuối nhe, ai không sao cả thì cứ đọc hoy:))
Chương 46:
Phim của Lý Tẫn Sơn và Hàn Chu ở Ý cuối cùng cũng quay xong rồi, Vương Cảnh Thu dẫn cả đoàn người về nước, trong điện thoại cứ ám chỉ tới lui là muốn “Họp mặt một lần”, cho dù Vương Tấn không thích lui tới với loại người này thì vẫn phải giả bộ ngoài mặt, thế là anh tìm một nhà ăn ở Nhị Hoàn để làm tiệc đón gió cho bọn họ.
Hôm đón khách, mấy diễn viên trong đoàn làm phim cũng đến, Lý Tẫn Sơn mắt sắc, vừa vào trong đã phát hiện vóc dáng Vương Tấn hơi sai — đã mấy tháng kể từ lần trước họ gặp mặt, tính ra thì Vương Tấn phải mang thai được nửa năm, chắc chắn không giấu bụng được, mà hiện giờ vòng eo của Vương Tấn chẳng hề khác gì so với lúc chưa mang thai, càng đừng nói là bộ dáng như sáu, bảy tháng.
Lý Tẫn Sơn tràn đầy nghi hoặc, không khỏi lại nhìn thêm vài lần, Vương Tấn đứng giữa đám đông cười nhạt với hắn một cái, khẽ lắc đầu, Lý Tẫn Sơn ngầm hiểu, không khỏi kinh hãi, vẫn còn đang tiêu hoá thông tin làm người ta khiếp sợ này, rồi lại ngậm miệng không đề cập đến.
Qua ba vòng rượu, Vương Cảnh Thu sắc mặt bóng nhẫy, hứng thú dâng trào kéo tay Phương Mân bảo hắn ta hát cho mọi người một bài, còn phải là vừa hát vừa nhảy mới được.
Vương Cảnh Thu choàng vai bá cổ ôm lấy bả vai Vương Tấn, dưới cơn say mèm để lộ vẻ xấu xí, ông ta vừa nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của Phương Mân vừa ăn uống vui vẻ, há miệng ra thì mùi rượu phả thẳng vào mặt Vương Tấn ngay, “Chú em, chắc là trước kia cậu chưa xem mấy đứa nhỏ biểu diễn ngay tại hiện trường bao giờ đúng không? Để Tiểu Phương của chúng ta bộc lộ tài năng cho cậu xem nhé, muốn xem cái gì cứ việc nói, Tiểu Phương của chúng ta làm được hết. Đúng không nào, Tiểu Phương?”
Alpha cao một mét tám mấy đỏ bừng cả mặt, tuy nói là xuất thân từ nhóm idol, nhưng cũng không phải khỉ làm xiếc mua vui bên đường, mọi người ngồi nâng ly cạn chén, hắn ở ngay cạnh lại phải vừa múa vừa hát là sao chứ?
Vương Tấn đánh giá Phương Mân, chẳng hiểu sao nhìn thấy hắn ta bị bắt nạt thì cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nói đến cũng lạ, Vương Tấn chỉ gặp qua Phương Mân hai lần, một lần là ở Ý, một lần là ở hôm sinh nhật Lý Tuệ Tâm, ngôi sao nhỏ chạy đến nịnh bợ quanh người anh nhiều không thể đếm, lần nào cũng gặp qua rồi quên mất, nhưng nhắc đến tên của Phương Mân, anh lại bất giác nhớ đến khuôn mặt quen thuộc kia.
Lâu sau, Vương Tấn thu hồi ánh mắt, gạt đi một đoạn tàn thuốc dài, cười nói, “Lần sau đi, chờ Tiểu Phương mở concert rồi xem, chỗ ngồi ăn uống không có không khí như thế, xem cũng chán. Chỉ một buổi concert thôi, Vương đạo chắc sẽ không nỡ lòng nào không mời tôi đi xem chứ?” Nói xong, anh lại nói với Hàn Chu ngồi cạnh, “Tiểu Chu, cậu đổi chỗ với Phương Mân đi, anh nói vài câu với cậu ấy.”
Vương Cảnh Thu ngẩn người, nhìn Vương Tấn rồi lại nhìn Phương Mân, bỗng hiểu ra cười ha ha một tiếng, “Được, được! Lần sau chỉ sợ là chú em mời anh ấy chứ!”
Mười giờ tối, câu lạc bộ Yên Kinh.
Vương Tấn ngửa ra dựa vào ghế sô pha, một chân đạp lên bàn trà, trong cổ họng đột nhiên bật ra một tiếng rên khẽ.
Một người chui ra từ dưới lớp áo choàng tắm, Phương Mân thở hồng hộc ngửa mặt lên, bàn tay tham lam vuốt ve đùi của Vương Tấn, ánh mắt tràn đầy chờ mong, như một con chó to chờ chủ nhân khen thưởng, “Vương tổng, có thoải mái không?”
Vương Tấn “Ừm” một tiếng, giọng nói mang theo chút khàn khàn thoả mãn, hớp hồn trí mạng, làm Phương Mân cứng đến khó chịu.
Trước khi bước vào căn phòng này, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến Vương Tấn thế mà lại là một Omega, Omega cực phẩm đến vậy, trước kia làm gì đến lượt hắn mó tay vào? Chỉ là Vương Tấn đã căn dặn rõ ràng: Phục vụ thế nào cũng được, nhưng không cho phép cắm vào trong.
Vương Tấn tóm lấy đầu Phương Mân, nhếch eo chưa đã thèm, “Trước kia từng phục vụ người khác à?”
“Ừm…” Phương Mân biết không lừa gạt được, không dám nói dối, đành phải trả lời hàm hồ, “...Chỉ có Trương tổng.”
Trương tổng của công ty giải trí Tinh Thần, Vương Tấn từng gặp gã ta, nhưng không quen, với bề dày lý lịch của Phương Mân mà muốn vào được phim của Vương Cảnh Thu, hoá ra cửa sau ở chỗ này.
Từ sau khi trở về từ Thượng Hải, Nhan Tư Trác lại thành thật ngoài ý muốn, không bám theo Vương Tấn nữa, nhưng lại vùi xuống đáy lòng Vương Tấn một quả bom dễ nổ, chỉ cần nghĩ đến một chút, là có thể làm anh nổ tan tành.
Vương Tấn sợ, nhưng cũng nghẹn quá, anh cảm thấy đã đến lúc mình tìm người mới rồi.
Phương Mân nhìn vào giữa hai chân Vương Tấn, nói một câu trầm thấp, “Vương tổng, anh chảy nước rồi.”
Cả người Vương Tấn cứng đờ, quát lớn như đang dạy chó, “Lo làm tốt việc của cậu đi!”
Phương Mân khẽ cắn bẹn đùi Vương Tấn, ngón tay lướt xuống phần đáy xương chậu lần mò đến phía sau, nhẹ giọng năn nỉ, “Vương tổng, thử chút thôi được không, chỉ thử một lần thôi, tôi sẽ làm anh thoải mái mà…”
“Cút!” Vương Tấn giận tím mặt, như mèo bị dẫm đuôi, một cước đạp Phương Mân ra, đứng phắt dậy, chỉ vào cửa ra lệnh đuổi khách không hề nể mặt chút nào, “Cút ngay lập tức, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Cảm xúc đang mãnh liệt bị nguội lạnh, một chút mập mờ được hormone câu ra cũng biến thành bọt nước, tan thành mây khói ngay trong chớp mắt.
Phương Mân nhặt quần áo rơi đầy trên đất lên, ủ rũ cúi đầu đi mất.
Cả người Vương Tấn như kiệt sức, anh nhìn cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, rồi ngơ ngác ngồi một lúc.
Chẳng ai giống Nhan Tư Trác cả, chẳng ai thay thế được Nhan Tư Trác.
*
Hôm ba mươi Tết, nhà họ Vương náo nhiệt quá thể đáng.
Người thân bạn bè thi nhau đến chúc Tết, chân trước vừa mới tiễn đi một lớp, lớp sau lại đến ngay sau đó. Vương Đích và Lý Tuệ Tâm tuy than mệt ngoài miệng, thực ra trong lòng rất vui vẻ, thứ nhất là người già rồi thì hay thích náo nhiệt, thứ hai là người đến chúc Tết nhiều không chỉ có tình cảm mà còn cả thể diện nữa.
Chuông cửa lại reo vang lần nữa, Vương Tự còn chưa kịp ngồi ấm chỗ. Cả phòng toàn là khách, người giúp việc bận chuẩn bị đồ ăn để nấu cơm tất niên buổi tối, Vương Tự chống eo như chẳng thiết sống gì nữa, đang định “Vác súng ra trận”, Vương Tấn đi từ trong nhà ra, “Em ngồi nghỉ một lát đi, để anh ra đón cho.”
Vừa mở cửa, hai bên cùng ngẩn người.
Denise vẻ mặt lúng túng, đẩy Tiểu Nam và An An lên trước mặt, “Cuối tuần bọn tôi về Singapore, tôi mang hai đứa nhỏ đến thăm ông bà.”
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhưng có thể cảm nhận được sự thay đổi khi tiếp xúc của người lớn. An An nép cạnh Denise, do dự một lúc lâu mới vươn tay giật giật góc áo của Vương Tấn, nhỏ giọng gọi, “Ba ơi.”
Trong lòng Vương Tấn vừa chua xót vừa đắng chát, anh ngồi xuống cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của An An, hôn lên đó mà đau lòng không thôi, “Cục cưng ngoan, ba đây.”
Vương Tấn biết rõ ý định của Denise, thủ tục ly hôn của bọn họ về cơ bản đã xong cả rồi, lần này Denise mang hai đứa nhỏ về Singapore, về sau chẳng biết bao giờ mới trở lại Trung Quốc, nói không chừng đây là lần cuối cùng Tiểu Nam và An An đi thăm ông bà.
Vương Tấn nhìn chằm chằm Denise một lát, tránh khỏi cửa chính, không ngờ phía sau lại xuất hiện thêm một người.
Nhan Tư Trác mặc áo lông nặng trĩu, hai tay thọc vào túi, cổ áo lật lên che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh, nhìn Vương Tấn hơi mất tự nhiên.
Vương Tấn ngừng thở trong một chớp mắt, giả vờ bình tĩnh mà dời ánh mắt, nói nhàn nhạt, “Vào đi, có nhiều họ hàng đến lắm, lát nữa nhớ chào mọi người.”
Lý Tuệ Tâm vốn đang tán gẫu với người khác, thoáng thấy cháu trai và cháu gái đến, lập tức bỏ rơi mấy chị em bạn dì, dúi cho Tiểu Nam và An An mỗi đứa một bao lì xì to, sau đó ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
“...Mẹ, con mang hai đứa nhỏ đến chúc Tết mẹ.”
Lý Tuệ Tâm lén lau khoé mắt, nhìn Denise miễn cưỡng cười một tiếng, “Tốt, tốt, mau ngồi xuống nào.”
Vương Đích và Lý Tuệ Tâm đã lớn tuổi, đều có tư tưởng của thế hệ trước, trước kia bọn họ không tán thành cuộc hôn nhân của Vương Tấn và Denise, giờ lại kết thúc một cách qua quýt, bọn họ không khỏi than một tiếng “Biết ngay mà”.
Bọn họ chỉ biết Denise và Vương Tấn ly hôn có liên quan đến chuyện Vương Tấn và Nhan Tư Trác ở chung với nhau, lại hoàn toàn không biết chi tiết cụ thể trong chuyện này, bởi vậy họ đối với Tiểu Nam và An An đau lòng không nỡ rời xa, đối mặt với Denise và Nhan Tư Trác cũng chỉ có “Không còn mặt mũi”, xấu hổ không thôi. Vương Tấn biết rõ trong lòng họ nghĩ gì, nhưng anh căn bản chẳng hề có ý định sửa lại.
— So với nói cho người khác biết anh bị cưỡng ép, Vương Tấn tình nguyện để mọi người mắng mình là trai đểu.
Về phần đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong kho hàng ở ngoại ô, thì ngay cả Vương Tự và Denise đều không biết, mà hai người trong cuộc Nhan Tư Trác và Vương Tấn càng giữ kín như bưng, không muốn nhắc lại.
“Tiểu Tấn, anh nhỏ của em thua xong chạy mất rồi, mau vào cho đủ tụ nào!” Chị họ của Vương Tấn vừa xào mạt chược vừa gào to, quay đầu thấy Nhan Tư Trác liền sáng mắt lên, đột nhiên ngưng lại việc trên tay, “Ô, đây là con nhà ai thế, sao trước kia chưa thấy bao giờ?”
Vương Tấn giới thiệu nói, “Đây là Nhan Tư Trác, cháu Denise, lúc trước không ở Bắc Kinh.”
Dì nhỏ mời mọc nhiệt tình, “Nào nào nào, cùng ngồi xuống chơi một ván đi, vừa hay chị họ cháu phải đi chăm con rồi, bốn người chúng ta cùng chơi.”
“Còn không phải thế à, vừa hay mấy đứa vào là đủ tụ, không là phải dẹp tiệm luôn rồi!” Chị họ Vương Tấn vỗ đùi, vừa nói xong là rời khỏi bàn mạt chược, sau đó nháy mắt ra hiệu với dì nhỏ một cái, làm như người của Đảng Ngầm(*1) truyền ám hiệu vậy, Nhan Tư Trác còn chưa kịp tỏ thái độ đã bị vị dì nhỏ này ấn ngồi xuống.
Vương Tấn bó tay, đành ngồi xuống theo, bất đắc dĩ nói, “Chị, có năm nào mà chị chơi đã đời đâu chứ?”
Chơi vài ván, Vương Tấn xem như đã hiểu dì nhỏ của anh đang định làm gì.
“Tiểu Trác à, đó giờ có người yêu chưa?”
Nhan Tư Trác lướt qua Vương Tấn một cái, ném ra một con nam phong, “Từng có rồi.”
“Ô, nhìn cháu còn trẻ thế, không ngờ có kinh nghiệm ghê. Mà nghĩ cũng phải, Alpha đẹp trai như cháu thế này, chắc chắn là không ít người theo đuổi nhỉ. Cháu thích loại nào, dì nhỏ giúp cháu tìm thử xem nhé?”
Nhan Tư Trác dùng ngón cái vuốt ve hoa văn trên mạt chược, “Cháu thích người chín chắn một chút.”
Một người khác trên bàn mạt chược cười trêu, “Sao chị thành dì nhỏ của người ta rồi? Đây là cháu của Tiểu Tấn, Tiểu Tấn gọi chị là dì nhỏ, vậy chị phải là bà dì của người ta cơ!”
“Bát điều!”(*2) Dì nhỏ thẹn quá hóa giận, đánh ra một con cờ rồi la lên, “Vốn dĩ tôi cũng có lớn hơi Tiểu Tấn bao nhiêu đâu chứ, vai vế phức tạp thế, cậu muốn tính thì tự đi mà tính!”
“Bính.”(*3) Vương Tấn lấy đi quân bát điều dì nhỏ vừa đánh, lại đánh ra một quân khác, “Ngừng bài.”
Nhan Tư Trác nhìn Vương Tấn một cái, tiện tay ném ra quân cờ mình vừa mới bốc được, “Tam bính.”
“Ấy ấy, thằng bé này sao đánh bậy bạ thế, nó đã dừng rồi cháu còn dám đánh thêm, tính để nó thắng hay gì!”
Khoé miệng Nhan Tư Trác hơi cong lên, không nói gì.
Lại qua một vòng, dì nhỏ bốc bài mà kinh hồn bạt vía, thấy chết không sờn lật bài lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ném ra ngoài.
“Hồ.” Vương Tấn đẩy bài, “Một bộ khung xanh và bảy đôi nhỏ, cháu làm nhà cái.”
“Ây da, để Tiểu Tấn thắng đậm rồi,” Dì nhỏ hối hận xanh cả ruột, đập thẳng lên mu bàn tay mình, đột nhiên nhớ ra gì, trừng mắt tìm trong đống bài, “Ấy, không đúng không đúng, vừa nãy không phải Tiểu Trác đã đánh con này rồi sao?”
Vương Tấn nhìn lướt qua cờ trước mặt Nhan Tư Trác, tuỳ tiện đẩy mạt chược, “Ồ, không để ý.”
“Ván này không tính, coi như cháu mời cả nhà dì nhỏ ăn cơm tất niên.”
Dì nhỏ vui mừng nhướng mày, ỷ vai vế lớn hơn nên nói, “Vẫn là Tiểu Tấn của chúng ta biết hiếu thuận với trưởng bối, mai chúng ta lại chơi tiếp ha!”
Vương Tấn bảo người giúp việc cất bàn mạt chược, chỉ còn một lát là đến lúc ăn cơm tất niên, anh định vào phòng nghỉ ngơi một lúc.
Mới nhắm mắt lại, cửa phòng ngủ đã mở ra rồi đóng lại, mở mắt lần nữa, Nhan Tư Trác đã ngồi ở mép giường, ánh mắt mắt sáng rực dán thẳng vào cổ áo Vương Tấn, “Anh ngủ với người khác rồi?”
Vương Tấn bị hắn nhìn chằm chằm đến mức run cả người, anh ngồi dậy lui lại đằng sau hai tấc, “Phòng khách ở bên ngoài, đến nhà người khác làm khách thì đừng tuỳ tiện ra vào, loại văn hoá này chắc không cần tôi phải dạy cậu đâu nhỉ.”
Nhan Tư Trác thò tay về phía Vương Tấn, bị anh “Bốp” một cái đánh văng, sắc mặt lạnh đi vài phần, “Nhan Tư Trác, rốt cuộc cậu bị bệnh gì đấy hả?”
Nhan Tư Trác vẫn ngoan cố lặp lại, “Anh ngủ với người khác rồi?”
Vương Tấn cong môi mỉa mai, “Tôi có ngủ với ai hay không, hình như chẳng liên quan gì đến cậu cả.”
Nhan Tư Trác như một cậu nhóc ngốc ngếch tự mình nghĩ thế, nhất thời thẹn quá hoá giận, “Em tưởng là, em tưởng là anh—”
“Cậu tưởng là gì? Tưởng là tôi bị cậu đánh dấu rồi, không ở với cậu thì phải thủ tiết cả đời à?”
“Ý em không phải thế!” Nhan Tư Trác bị Vương Tấn kích động đến mức căng da đầu, lửa giận bùng lên, thẳng tay đè bả vai Vương Tấn, “Em—”
Vương Tấn chẳng hề tránh né, ánh mắt chọc thẳng vào cổ tay Nhan Tư Trác rồi đến mặt hắn, anh cười vô cùng mỉa mai, “Vậy giờ cậu định làm gì, lại định cưỡng dâm tôi à?”
Nhan Tư Trác cắn chặt răng, tức giận đến mức run cả hàm, như thể giây sau sẽ lập tức nuốt luôn cả Vương Tấn. Hắn đối mặt với Vương Tấn một hồi lâu, dùng ngón trỏ nâng cằm Vương Tấn lên, oán giận hôn lên chóp mũi một cái, “Sao em nỡ chứ.”
Chú thích:. Truyện Gia Đấu
*1: Nguyên văn “地下党”, Đảng Ngầm là một tổ chức và đảng viên của Đảng Cộng Sản Trung Quốc ở trạng thái ngầm và hoạt động bí mật trong thời kỳ chiến tranh, mình không rõ về vấn đề này lắm và nó không liên quan đến mạch truyện nên mình chỉ chú thích sơ thôi nhé.
*2,3. Bát điều, Bính: Tên những quân cờ trong mạt chược, mà mình mù tịt mạt chược nên là… Giữ hán việt luôn nha QAQ