Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Cách Cách
______________________
(Chương này thay đổi nhân xưng cho Denise xíu.
Về xưng hô của Nhan Tư Trác đối với Vương Tấn thì mình sẽ để tôi - dượng khi có người ngoài hoặc cả hai đang cãi vã, tôi - anh khi thằng Trác nó đang hiền nha =))))
Ngày hôm sau Vương Tấn bị tiếng chuông cửa đánh thức, anh đạp Nhan Tư Trác một cước trong chăn, buồn bực trở mình, tiếp tục trùm chăn ngủ tiếp.
Nhan Tư Trác theo lệnh rời giường, tóm đại một cái quần rơi trên sàn nhà, hơi chật, có lẽ là của Vương Tấn. Hắn còn buồn ngủ ngáp tới ngáp lui lê dép ra cửa, “Ai đó?”
“Tiểu Trác, là cô--”
“Anh anh! Mau mở cửa, bọn em mang quà cho anh nè!”
“Tiểu Nam! Không được đập cửa, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, như thế sẽ làm phiền hàng xóm.”
Trong đầu Nhan Tư Trác ong một tiếng, Denise? Nàng không phải ở Singapore à?
Hắn ngơ ngẩn mở cửa ra, Tiểu Nam và An An như hai động vật nhỏ nhanh thoăn thoắt, chen vào khe cửa bổ nhào vào trong lòng hắn, một đứa thì ôm cánh tay, “Anh, bọn em tới tìm anh chơi nè!”
Denise ôm hành lý bất đắc dĩ theo sau, “Mệt chết cô, mau đến đỡ phụ. Vốn dĩ cô nghĩ đi một mình thôi, ai dè bảo mẫu có việc đột xuất, không ai trông Tiểu Nam với An An, cô đành dẫn bọn nhỏ đến đây luôn.”
Trong đầu Nhan Tư Trác loạn thành một đám, “ Sao đột nhiên thế, cô qua đây làm gì vậy ạ?”
Denise liếc hắn oán trách, “Còn không phải tại con à, ba con bảo con qua đây làm việc thay ông ấy, con thì hay rồi, cả ngày chẳng thấy bóng dáng. Vừa hay cô định đi thành phố S tham gia họp mặt lớp, ba con lo lắng, mới kêu cô qua đây xem một chuyến, xem con đang làm cái gì.”
Nhan Tư Trác gãi gãi đầu, đang tự mình thể nghiệm bốn chữ “Sứt đầu mẻ trán” thì Vương Tấn từ trong phòng ngủ ra tới, thân dưới quấn khăn tắm, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn, “Nhan Tư Trác, quần của tôi đâu?”
Tiểu Nam và An An hưng phấn kêu to “Ba ba”, lon ton chạy đến nhào vào trong ngực anh, Vương Tấn không để ý, bị lảo đảo hai bước, cơn buồn ngủ còn chưa tỉnh, tầm mắt từ hai đứa chuyển về phía cửa, trợn mắt há miệng nói, “Hai đứa…. Denise?”
Denise ngại ngùng nhìn anh, vội vàng né đi ánh mắt của anh. Nhan Tư Trác đứng bên cạnh không nói được câu nào, không khí bỗng nhiên rất kỳ cục.
- ---- Thân trên trần trụi của Vương Tấn trải rộng dấu hôn, xương quai xanh và ngực thậm chí còn có dấu răng xanh xanh tím tím, dấu vết có cũ có mới, có nông có sâu, hiển lộ rõ ràng, thân thể này đã từng trải qua những cuộc mây mưa điên cuồng thế nào.
“Ngày hôm qua giặt quần áo, tôi thuận tay quăng quần dượng vào giặt chung luôn rồi.” Nhan Tư Trác đánh vỡ yên lặng, vừa đem hành lý của Denise vào phòng khách, vừa dùng giọng điệu thoải mái nói, “Cô, cô và bọn nhỏ còn chưa ăn sáng đúng không?”
Mũi Denise không hiểu sao hơi cay cay, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Nhan Tư Trác, “Tiểu Trác, con mang Tiểu Nam và An An ra ngoài chơi một lát đi, cô và dượng con có chuyện quan trọng cần nói.”
Tuy rằng mấy năm nay nàng và Vương Tấn đều là thân ai người nấy lo, nhưng vẫn khó đối mặt với loại sự thật trắng trợn thế này, suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một Omega nữ yếu ớt, còn chưa thể có lòng dạ rộng lớn đến thế, cái gọi là tiêu tan và thản nhiên, hơn phân nửa là vì giữ cho nhau chút thể diện, nửa còn lại là tự trấn an bản thân mà thôi. Mà dấu hôn trên người Vương Tấn, như một chiếc búa tạ giáng thẳng từ trên trời xuống, đập tan tành chút ảo tưởng cuối cùng về tình yêu và hôn nhân của nàng.
Vương Tấn mặc lên một cái áo ngủ, Denise theo anh vào phòng làm việc, hít mũi thật mạnh, “Vương Tấn, anh chơi đùa với ai tôi mặc kệ, nhưng anh đừng có lộ liễu quá như thế có được không?”
Vương Tấn dựa vào bàn làm việc châm điếu thuốc, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, không châm, chỉ ngậm đầu lọc, nếm chút hương vị, “Em qua đây sao không nói trước một tiếng?”
Denise chột dạ chuyển dời tầm mắt, “Anh không phải đã nói, không thích nghe chuyện nhà của tôi à.” Nàng hạ quyết tâm tiền trảm hậu tấu, nếu báo trước, Vương Tấn chắc chắn sẽ tìm cớ không cho nàng đến.
Vương Tấn tránh né câu chuyện theo bảng năng, như trở lại mấy năm đầu mới kết hôn, luôn luôn cãi nhau và khóc lóc làm anh đau đầu muốn chết, hiện giờ nhớ đến vẫn còn sợ.
Anh qua loa nói, “Đây là Bắc Kinh, không phải Singapore, chỉ trách em đến không đúng lúc thôi.”
“Tôi muốn đem mấy đứa nhỏ qua đây ở một thời gian, trong khoảng thời gian này, anh có thể kiềm chế chút không?” Denise nhìn sắc mặt Vương Tấn, ánh mắt lướt qua lồng ngực trần trụi của anh, nói đến thật gian nan, “Cho dù anh muốn…. Cũng đừng đem người về nhà, đừng cho bọn nhỏ thấy, tôi giải thích thế nào được? Cũng không tốt cho tâm lý của bọn nhỏ….”
Vương Tấn buộc lại vạt áo, khó chịu ngắt lời, “Em yên tâm, tôi không bừa bãi như em nghĩ.” Lời này nói xong, bản thân Vương Tấn cũng đỏ mặt, nhưng anh thật sự chịu đủ mấy kiểu “Khóc lóc thảm thiết” này của Denise rồi.
Trên mặt anh bình tĩnh, thật ra trong lòng loạn như ma, mùi thuốc lá đắng nghét trong miệng quanh quẩn không tan. Anh nghĩ đến Nhan Tư Trác, nghĩ đến nhà anh họ Denise, lại nghĩ đến hai đứa con ruột của mình, trái tim dần dần nguội lạnh. Denise đến làm anh tỉnh táo lên, nhận thức rõ ràng, quan hệ của anh và Nhan Tư Trác không thể công khai, tuyệt đối không thể.
Denise nhịn không được nói, “Tiểu Trác ở chỗ anh, anh không lộ ra chuyện gì chứ?”
Vương Tấn nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Tôi đã hứa với em sẽ làm tốt bổn phận, ngoài ra thì không liên quan gì đến em cả.”
Denise mím môi muốn khóc, môi hơi run, dậm chân xoay người chạy mất.
Suốt mấy ngày qua, lần đầu Nhan Tư Trác ăn mặc chỉnh tề, đứng trong bếp xào rau. Tiểu Nam và An An cùng ngồi trên bàn ăn ồn ào đòi ăn, lấy đũa gõ chén, leng keng leng keng nhức cả đầu.
Vương Tấn coi như còn có chút kiên nhẫn với hai đứa nhỏ, anh ôm con gái ngồi lên đùi, cưng chiều nói, “Con gái cưng cố ý qua đây tìm ba, có phải nhớ ba không?”
An An còn nhỏ cánh tay ngắn, khó lắm mới ôm được cổ Vương Tấn, đến bên tai thì thầm nói, “Nhớ ba quá chừng, nhưng bình thường ba cũng không hay ở nhà, An An quen rồi.”
Ngực Vương Tấn không hiểu sao nghẹn lại, lời nói vốn dĩ định nói cũng nghẹn trong họng. Anh đặt An An xuống đất, nghiêm túc sờ đầu bé, nhẹ giọng nói, “Con gái ngoan, ba ở ngoài làm việc kiếm tiền, con và anh phải nghe lời mẹ, đừng làm ba lo lắng.”
Tiểu Nam ôm lấy An An ra dáng đàn ông, vỗ vỗ ngực, “Ba không có nhà, con sẽ bảo vệ em gái thật tốt!”
Tiếng nấu nướng trong bếp chợt ngừng, đồ ăn bốc mùi thơm, Vương Tấn như có cảm giác mà ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Nhan Tư Trác, bọn họ nhìn nhau một lát, rồi đều quay đi chỗ khác.
Nhan Tư Trác bưng đồ ăn lên bàn, đặt món Vương Tấn thích đến trước mặt anh một cách tự nhiên, tháo tạp dề ngồi xuống, Denise và Vương Tấn ngồi hai bên đầu bàn, cách nhau thật xa.
Denise lau son môi, hỏi han như chẳng có gì xảy ra, “Tiểu Trác, con với dượng con ở chung có được không?”
Nhan Tư Trác chẳng hề để ý “Ừ” một tiếng, qua loa nói, “Chuyện này cô phải hỏi dượng chứ.”
Vương Tấn trầm mặc gắp rau, hiển nhiên không định đáp lời.
Denise đã sớm quen bộ dạng không coi ai ra gì của Vương Tấn, nàng nhẹ nhàng cười, như đang tự giễu, chuyển đề tài, “Chuyện ba của con bảo con điều tra thế nào rồi?”
Nhan Tư Trác nhìn lướt qua Vương Tấn, thấy anh không phản ứng gì mới nói, “Trong lòng con tự hiểu, cô cứ đi họp lớp đi, không cần lo cho con.”
“Cha con hai người giống nhau ghê, cô hỏi ba con chuyện gì, anh ấy cũng không nói cho cô biết…”
Nhan Tư Trác đột nhiên ngắt lời, “Cô, sáng sớm lên máy bay có đói bụng không, ăn nhiều một chút, cô còn đẹp lắm, đừng có giảm béo nữa.”
“Cái thằng nhóc này, chỉ giỏi nịnh.” Tim Denise đập mạnh một nhịp, đột nhiên ngửi được một mùi hương cực kỳ nhạt trong không khí --- Nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì đã buộc miệng thốt ra, “Vương Tấn, anh không tiêm thuốc ức chế?!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Denise đã hối hận, nàng bối rối nhìn về phía Nhan Tư Trác, như lỡ nói ra bí mật động trời, mà Nhan Tư Trác thì đến lông mày cũng chẳng nhúc nhích chút nào.
Đũa trên tay Vương Tấn dừng hai giây, sau đó khôi phục thái độ như thường, mắt anh cũng chẳng nâng lên, thản nhiên nói, “À, mấy hôm trước vừa mất hiệu lực, lát nữa tiêm thêm một liều.”
Đáy lòng Denise nổi lên nghi ngờ, có chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng nghĩ mãi không ra. Nhưng mà nghĩ lại thì, Alpha cực kỳ nhạy cảm với tin tức tố của Omega, chỉ sợ trước đó, Nhan Tư Trác cũng đã phát hiện.
Nàng nhìn về phía Nhan Tư Trác, giọng nói mang theo tia khẩn cầu, “Tiểu Trác, chuyện này con có thể thay cô, thay cô và dượng con giữ bí mật được không?”
Vương Tấn là Omega, không chỉ mình anh không muốn công khai, Denise càng không muốn.
Bởi vì gả cho “Một Alpha rất giàu nhưng nhân phẩm hỏng bét”, Denise đã thành chuyện cười trong miệng người khác, nếu bị đám thân thích độc miệng này biết, nàng thật ra lấy một Omega sống bi thảm chẳng khác gì goá phụ, nàng quả thật không biết nên giấu mặt vào đâu.
Đáy mắt Nhan Tư Trác xẹt qua một tia lạnh lẽo, rất nhanh đã biến thành dáng vẻ cà lơ phất phơ cười tươi, nói sâu xa, “Cô cứ yên tâm đi, dượng tốt với con như vậy, con chắc chắn sẽ không nói với người khác đâu.”
Denise nhìn hắn cười cảm kích.
Sau khi ăn xong Denise đưa bọn nhỏ lên phòng ngủ trưa, Vương Tấn rửa tay trong nhà vệ sinh, Nhan Tư Trác khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn anh.
Nhan Tư Trác hỏi thật bất mãn, “Này, hôm nay anh sao đấy?” Vương Tấn lại khôi phục thái độ không mặn không nhạt với hắn, làm hắn cảm thấy tức tối mà không thể phát giận.
Vương Tấn lắc lắc tay, dùng khăn lau sạch sẽ, lướt qua hắn lập tức vào phòng ngủ, “Nhân lúc Denise còn chưa phát hiện, dọn hết đồ của cậu qua phòng khách đi.”
Nhan Tư Trác kéo cánh tay Vương Tấn, sắc mặt lạnh lùng cứng lại, “Anh có ý gì?”
Trong mắt Vương Tấn tràn ngập cáu kỉnh, rút cánh tay ra khỏi tay hắn, nói thẳng ra, “Ý trên mặt chữ, chẳng lẽ cậu muốn cô ấy phát hiện chồng mình ngủ cùng với cháu mình à? Còn nữa, ở trong nhà thì tránh xa tôi ra.”
Nhan Tư Trác không thể phản bác, tức giận đến nghiến răng cười, “Lúc dượng chổng mông cầu xin tôi làm dượng sao không nghĩ đến chuyện này? Các người nói chuyện gì trong phòng làm việc, cô của tôi biết dượng bị đánh dấu chứ?”
Vương Tấn mệt mỏi không muốn nói, anh xoay người đưa lưng về phía Nhan Tư Trác, ngồi xuống trước tủ đầu giường tìm gì đó, làm hòm thuốc va chạm lạch cạch. Cãi nhau với Denise đã đủ mệt, anh thật sự chẳng còn hơi sức đâu mà cãi với Nhan Tư Trác.
Vương Tấn vừa đứng lên, Nhan Tư Trác không khỏi bần thần, một tay hắn đè anh xuống giường, hòm thuốc Vương Tấn vừa lấy ra bị rơi xuống, từng ống từng ống thuốc ức chế văng xuống đất tung tóe.
Vương Tấn cố gắng tránh né, lại sợ tai vách mạch rừng, không dám làm ra tiếng động quá lớn, thấp giọng giận dữ nói, “Cậu mẹ nó lại phát điên gì nữa!”
Nhan Tư Trác dùng đầu gối chen vào giữa hai chân anh, ác ý cọ sát, nghiến răng cười nói, “Tôi hẳn phải là người nên hỏi dượng muốn làm gì! Chỉ vì một câu của bà ấy, biết rõ bản thân mang thai còn tiêm thuốc ức chế, dượng mẹ nó không cần mạng mình, hay là không cần mạng đứa nhỏ!”
Mặt Vương Tấn đỏ lên, bên trong không khống chế được bắt đầu ướt át, chật vật khép hai chân lại, “Liên quan cái rắm gì đến cậu, cút đi!”
Nhan Tư Trác đè cổ Vương Tấn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, tựa như sắp bóp chết Vương Tấn, phun từng chữ ra từ kẽ răng, “Vương Tấn, chờ lúc dượng bị động dục tra tấn đến nước chảy lênh láng, tốt nhất đừng có mà cầu xin tôi.”
Cánh tay bóp cổ Vương Tấn của hắn bỗng nhiên buông lỏng, Vương Tấn ôm cổ ho khù khụ, nhất thời hít thở không thông, mắt thấy Nhan Tư Trác gom hết thuốc ức chế rơi đầy đất lại, còn đem theo tất cả quần áo nhét vào hành lý, đá cửa đi mất.
Vương Tấn nằm sải ra, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, thở dốc nặng nề.
Giấc mộng hoang đường này, nên tỉnh thôi.