Ót Tiêu Nguyên bị đánh đau, bỗng xoay người âm trầm nhìn Lương Siêu, trong lòng còn thầm mắng.
Thằng nhãi ranh này thật là trơn trượt như cá chạch!
Tiêu Thi Nhã thấy thế không còn gì để nói, bất đắc dĩ nói: "Anh hai, anh đừng tự rước lấy nhục làm mất mặt cả Tiêu gia, anh thật sự không phải đối thủ của anh ấy."
"Lúc trước khi anh ấy ở cảnh giới của anh đã từng vượt cấp chiến thắng Chung Kình đã là Bán Bộ Kim Đan Kỳ, anh cảm thấy mình làm được không?"
Tiêu Nguyên nghe xong thì trầm mặc, anh ta tự nhận không làm được chuyện này, chẳng qua nếu chịu thua như vậy thì quá mất mặt, sau này chẳng lẽ anh luôn phải cúi đầu trước mặt tên em rể này?
Anh vợ mà không có chút uy nghiêm và thể hiện nào thì sao mà được!
Một lát sau, đôi mắt Tiêu Nguyên xoay tròn vài vòng, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt hiện ra vẻ tự tin cực mạnh, anh ta lập tức phanh áo mình ra, để lộ cơ bắp vô cùng cường tráng nửa người trên.
Dáng người này hoàn toàn đè bẹp những huấn luyện viên trong phòng thể hình, là ưu điểm cực mạnh đối với đa số đàn bà phụ nữ!
Lương Siêu nhìn mà sững sờ, sau đó bị dọa tuôn ra một tràng lời nói.
"Cmn, anh có ý gò? Cảnh giới, chiêu thức không bằng người ta thì nghĩ đến mấy trò bàng môn tà đạo dùng sắc đẹp quyến rũ à? Tôi không có hứng thú với đàn ông, thật!"
"Phốc!" Tiêu Thi Nhã bị chọc phì cười, nhưng thấy cha mẹ ông nội đều lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng thì vội giải thích: "Ngày thường ông anh này của em luôn không biết giữ mồm giữ miệng như thế, mọi người chỉ coi như xem trò vui, anh đừng để ý."
Người khác có thể không ngại, nhưng Tiêu Nguyên là người trong cuộc lại lập tức nổi giận.
"Khốn nạn! Anh, cmn trong đầu anh suy nghĩ lung tung cái gì! Ý tôi là muốn so sức mạnh với anh! Không sử dụng chút Huyền khí và bí thuật nào, chỉ đơn thuần là sức mạnh thân thể, anh có dám so không?"
Sức mạnh? Còn sức mạnh của thân thể?
Cho dù không sử dụng Huyền khí, bí thuật, nhưng sau mỗi lần tu vi đột phá thì tố chất thể lực của Huyền Võ giả sẽ được tăng lên cực lớn.
Hắn đường đường là Bán Bộ Kim Đan, căn cốt sức mạnh thân thể đã ngang với ba đến năm Thiên Tượng Cảnh hậu kỳ, đại thiếu gia Tiêu gia này lấy dũng khí từ đâu ra vậy?
Suy nghĩ nửa ngày, Lương Siêu vẫn không nghĩ ra đối phương sẽ có phần thắng gì nên cũng gật đầu đồng ý.
"Được, nếu Tiêu đại thiếu gia đã có yêu cầu đặc thù muốn tôi đè bẹp anh ở mọi phương diện thì tôi đành thỏa mãn."
Nghe vậy, Tiêu Nguyên lập tức nhe răng cười một tiếng. Anh ta bắt đầu vặn cổ, tay, tư thế này giống như đã nắm chắc thắng lợi.
"Em gái, đi! Lấy máy đo lực ra đây!"
Tiêu Thi Nhã lắc đầu buông tiếng thở dài, chẳng qua lần này không phải vì anh trai mà là vì Lương Siêu, nói: "Từ nhỏ anh của em đã có ngoại hiệu là Man Lực Vương. Nếu nói hiện tại anh ấy còn có phương diện nào thắng được anh thì nhất định là thể lực, cho nên... Lát nữa tốt nhất anh đừng nương tay, chuẩn bị ứng phó hết sức đi."
Tiêu Vân Thiên cũng vuốt râu cười một tiếng, trong lòng đã nhận định Tiêu Nguyên có thể hòa lại một ván.
Như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cũng kiếm về cho Tiêu gia chút mặt mũi.
Rất nhanh, Tiêu Thi Nhã đã lấy ra một quả cầu lớn nhìn tương tự như mô hình địa cầu, đây là máy đo lực chuyên dùng cho Huyền Võ giả, chỉ cần Huyền Võ giả để tay lên đó rồi tụ toàn bộ sức mạnh vào lòng bàn tay thì rất nhanh sẽ hiện ra giá trị sức mạnh.
"Tôi trước tới." Tiêu Nguyên ung dung thả lỏng, tràn đầy tự tin đi lên trước để tay lên đó, sau đó đột nhiên kích hoạt sức mạnh toàn thân, khiến số liệu trên thiết bị bắt đầu dâng lên.
Một trăm, hai trăm, năm trăm... Tám trăm!
Lúc nhảy đến 1000, trên mặt Lương Siêu đã hiện ra một tia kinh ngạc.