Lương Siêu cười không nói gì mà tiếp tục làm việc.
Trước kia hắn từng nghe lão già Thiên Huyền kia nói qua, trận pháp sư thật sự ghê gớm có thể tùy ý đánh chết cả cao thủ siêu cấp Nguyên Anh kỳ!
Con bé này lại cảm thấy là lừa gạt, xem ra lát nữa phải cho cô một bài học để mở rộng tầm mắt, tăng thêm chút kiến thức.
Hơn một giờ sau đã hoàn thành xong mọi chuyện, Lương Siêu đứng dậy phủi tay, liếc nhìn Thượng Quan Nguyệt đang bày ra bộ mặt ghét bỏ thì hắn không giải thích nhiều, chỉ thở nhẹ một hơi rồi "Phốc!" búng tay một tiếng.
Trong chớp mắt tiếp theo, từng mảnh từng mảnh sương mù nhàn nhạt màu trắng chậm rãi dâng lên từ mặt đất.
Mới đầu còn chưa cảm giác được gì, dù sao hiệu quả này chỉ là một bữa ăn sáng đối với một số công ty thiết kế cảnh quan cấp cao, nhưng rất nhanh làn sương này đã bao trùm cả tòa nhà.
Sương mù không dày, nhưng có thể nói là bày ra vẻ đẹp mông lung một cách vô cùng tinh tế.
Không chỉ như vậy, không bao lâu sau Thượng Quan Nguyệt liền thấy trong làn sương mù nhàn nhạt đó xuất hiện cảnh hạc trắng bay lên, tiên nữ nhảy múa!
Cảm giác này y như bước vào tiên cảnh...
"Lương Siêu, thần kỳ quá, sao anh, anh làm được vậy?"
"Mới vậy đã thần kỳ rồi sao?" Lương Siêu cười lắc đầu, lập tức vỗ nhẹ đầu vai Thượng Quan Nguyệt một cái, nói: "Nhắm mắt lại, hít sâu mấy cái rồi cẩn thận cảm nhận đi."
Thượng Quan Nguyệt nghe lời mà khẽ gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu nghiêm túc cảm thụ.
Vừa được hai giây thì cô bỗng mở bừng đôi mắt, lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Nếu dùng bốn chữ để hình dung cảm nhận hiện tại thì chính là tỉnh táo tinh thần!
Không dám nói là so được với Tiên giới chân chính, nhưng tuyệt đối không kém gì những nơi có hoàn cảnh tốt nhất, sạch sẽ nhất thế giới! Quả thực như một thần tích trong Đế Kinh có chất lượng không khí hơi tệ này!
Ở lại nơi này càng lâu, Thượng Quan Nguyệt càng cảm thấy tất cả tế bào toàn thân giãn ra, tinh lực dồi dào, sức sống lan tỏa! Thậm chí sự mỏi mệt sâu trong linh hồn cũng như bị đánh tan!
Thấy con nhóc cứ hô to thần kỳ, Lương Siêu cười nói: "Đây chỉ là pháp trận tương đối sơ cấp, bố trí không quá khó, mà trải qua thao tác này thì muốn bán tòa nhà này ra cũng không phải vấn đề lớn."
"Đâu chỉ bán ra? Có lẽ chưa đến ba ngày đã bán sạch mấy trăm căn nhà lớn này rồi! Thôi em dọn luôn đến đây ở được không?"
Lương Siêu nhún vài nói: "Anh nói không tính, em phải về hỏi mấy chị của em."
Thượng Quan Nguyệt: "..."
Trong nháy mắt lại trôi qua hai ngày, thời điểm đến thăm Tiêu gia đã đến.
Lương Siêu nghĩ thầm nếu Tiêu gia là thế gia võ đạo thì không cần ăn mặc quá chỉnh chu, vì thế hắn tùy tiện mặc một bộ quần áo thể thao đi đến Tiêu gia.
Vừa tiến vào đại sảnh đã thấy Tiêu Vân Thiên mặc một bộ đường trang đỏ chót vui vẻ cười ha hả, dẫn đầu bước nhanh về phía trước rồi vỗ nhẹ vai Lương Siêu, hài lòng gật gật đầu.
"Thằng nhóc giỏi lắm, quả nhiên căn cốt không tệ! Trước đó lão hủ còn nghĩ là lão sư phụ của cậu thổi phồng mức quá mức, xem ra quả thật là rồng trong loài người! Đủ tư cách làm con rể của Tiêu gia!"
Lương Siêu nghe vậy thì khẽ giật mình, vừa gặp mặt còn chưa nói được một câu đã được gật đầu khẳng định rồi? Có nhanh quá không?
"Cái kia, cụ Tiêu, xin hỏi sư phụ khen cháu thế nào? Ở trên núi ông ấy chưa từng khen cháu một câu, trước nay luôn thấy cháu chướng mắt, cuối cùng phiền quá chịu không được đã đuổi cháu xuống núi."
"Ồ? Còn có chuyện này?"
Tiêu Vân Thiên vuốt râu cười một tiếng, vừa mở miệng còn chưa nói ra thì một thanh niên đứng bên cạnh đã hừ lạnh, cười một tiếng rồi nói: "Sư phụ anh phiền anh cũng không phải không có lý. Thân là đàn ông mà cả chuyện chung tình cũng không làm được, có thể nhìn ra nhân phẩm của anh có vấn đề."