Sau khi ngoan ngoãn ký hợp đồng xong, Khổng Học Lễ cẩn thận hỏi: "Tôi, bây giờ tôi có thể đi rồi chưa?"
"Muốn đi?" Diệp Tiêu nhíu mày lại, hừ lạnh và nói: "Vừa rồi khi gây chuyện với tôi không phải ông rất lớn lối sao? Hiện tại muốn tuỳ tiện đi như vậy?"
"Đến đây, đem một vò rượu đến cho tôi!"
"Cái này. . ." Khổng Học Lễ lập tức nhăn mặt lại, sớm biết như thế thì ban đầu ông ta nhất định sẽ cúng bái Diệp Tiêu như tổ tông!
"Diệp thiếu, trước đó là tôi không đúng, là tôi làm việc quá đáng, ngài..."
Nói còn chưa dứt lời đã thấy Lương Siêu lắc lắc tay lần nữa, ông ta phản xạ có điều kiện bị dọa run một cái!
Ông ta không dám dông dài cò kè mặc cả nữa mà trực tiếp bưng vò rượu kia lên.
"Uống, tôi uống! Ừng ực ừng ực..."
Chỉ một khắc sau, Khổng Học Lễ vừa uống vừa nôn mới coi như uống hết vò rượu lớn này, đã lảo đảo đứng không vững, Diệp Tiêu thấy thế rất hả giận.
"Cút đi! Trở về nói cho giám đốc của các người biết, ngoan ngoãn tranh thủ đưa ra kế hoạch marketing cho chúng tôi, nếu làm chậm trễ buổi tuyên bố thuốc mới của Nhuận Tinh thì người kế tiếp anh rể tôi giết chính là ông ta!"
"Vâng, vâng... Tôi, tôi nhất định sẽ chuyển lời."
Khổng Học Lễ khúm núm gật đầu, khi rời đi do chưa tỉnh rượu nên trực tiếp đến khách sạn mà chủ tịch tập đoàn Thánh Tây - Miyamoto đang ở.
Mà sau khi kể lại chuyện xảy ra đêm nay và mình bị buộc ký hợp đồng, ông ta trực tiếp quỳ xuống.
Vốn tưởng rằng Miyamoto sẽ nổi trận lôi đình, nhưng chỉ thấy ông ta rất thản nhiên bình tĩnh hỏi mấy vấn đề liên quan tới người ra tay là Lương Siêu, sau đó gật đầu.
Ông ta gọi điện thoại cho thư ký rồi nói: "Đưa lệnh xuống, sáng sớm ngày mai tuyên bố cắt đứt hợp tác với tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh và đưa vào sổ đen."
"Sau đó gửi thiếp mời cho tập đoàn Nhuận Tinh, công khai nói với họ trong vòng một ngày nếu không giao đầu của thanh niên tên Lương Siêu ra thì tôi muốn... Cả tập đoàn của họ đền mạng cho Sato đại sư!"
Ngô Hải đang nằm trên giường bệnh vừa nghe điện thoại, vừa nghĩ nên xin lỗi Lương Siêu như thế nào để hắn bỏ qua hiềm khích lúc trước mà ra tay trị liệu cho thằng em mình, vừa nghe thế thì ánh mắt không khỏi sầm xuống.
Lương Siêu? Nghe câu này tức là ngài Miyamoto muốn không chết không thôi với Lương Siêu?
Như vậy sao được!
Nếu Lương Siêu chết thật thì ai trị cho thằng em mình? Dựa vào đám bí đỏ vương quốc Sakura bọn họ à? Hiển nhiên là không đáng tin, vậy kiếp này chẳng phải mình hết hi vọng có con trai nối dòng rồi?
"Alo? Anh có nghe rõ lời tôi nói chưa?"
"A, nghe rõ! Ngài Miyamoto yên tâm, sáng mai tôi sẽ sắp xếp theo lời dặn của ngài."
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, Miyamoto lại liếc nhìn Khổng Học Lễ còn quỳ đó một cái, Khổng Học Lễ cười gượng rồi vội vàng nịnh nọt.
"Ngài Miyamoto quá oai phong, phải cho thứ tập đoàn không thành thật và đám người coi trời bằng vung kia chết hết! Như vậy mới bày ra được sự oai nghiêm của tập đoàn Thánh Tây..."
"Người đâu." Miyamoto quát khẽ một tiếng, lập tức có hai vệ sĩ mặc đồ đen đẩy cửa tiến đến, cung kính cúi chào một cái.
"Kéo người này ra ngoài cho chó ăn."
...
Hôm sau, nghe Diệp Khuynh Thành nói những hành động của tập đoàn Thánh Tây, Lương Siêu không phật lòng chút nào.
Sau khi kết thúc tiết dạy trên đại học Đế Kinh, hắn dẫn Thượng Quan Nguyệt đi lấy mấy trăm chiếc nhẫn mặt ngọc thạch có chất lượng trung bình đến tòa nhà đang bán ra của Liễu Băng Khanh.
Thấy Lương Siêu bận rộn nửa ngày để vùi hết mấy trăm chiếc nhẫn xuống các góc trong tòa nhà, Thượng Quan Nguyệt tò mò hỏi: "Anh đang làm gì vậy? Bố trí pháp trận à?"