"Phịch!"
m thanh Sato Keiichi ngã xuống đất vang lên, vết thương trên ngực phải vẫn đang rỉ máu khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi, cảnh tượng này khiến Khổng Học Lễ sợ đến mức nói không nên lời.
Sửng sốt một lúc, nhìn Sato Keiichi che vết thương đứng dậy rồi ông ta mới lại hỏi: "Sato đại sư, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
Sato Keiichi lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Lương Siêu, tức giận nói: "Người Viêm Hạ các người thật sự là một đám khỉ không có võ đức*! Chỉ dám ra tay đánh lén!" (*nôm na là đạo đức của người luyện võ)
Đánh lén?
Lương Siêu cười lạnh một tiếng, vừa rồi khi hắn dùng một quyền xuyên thủng lồng ngực tên này, hắn đã đại khái hiểu rõ được thực lực và tu vi của ông ta.
Ông ta cùng lắm chỉ là Ninja cấp Thượng nhẫn, sức chiến đấu chỉ ngang với Kim Đan kỳ sơ kỳ, hơn nữa còn là một Kim Đan kỳ sơ kỳ cực kỳ bình thường.
Người như vậy còn cần hắn đánh lén sao?
"Đồ dưa lùn, nói tới nói lui thì ông đang lo tốc độ của tôi quá nhanh làm ông không có cả cơ hội rút kiếm đúng không?"
"Được rồi, giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội sử dụng kiếm."
Nói xong, Lương Siêu đứng im tại chỗ, đưa một tay ra sau lưng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chiến đấu bằng một tay?
Thấy vậy Diệp Tiêu có chút lo lắng, cậu ta nhắc nhở: "Anh rể, Bộ đại sư cũng từng bại trận dưới tay ông ta đấy. Anh..."
"Không sao."
Lương Siêu cười lạnh lắc đầu, cử chỉ khinh thường khiến Sato Keiichi cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, hai tay cầm trường kiếm bắt đầu tập trung sức lực.
Bây giờ ông đã có cơ hội chủ động sử dụng kiếm, đương nhiên phải nỗ lực dùng một đòn giết chết đối thủ rồi!
Khổng Học Lễ cũng có suy nghĩ tương tự, sau khi cảm nhận được sức mạnh của SaTo Keiichi đang từ từ giải phóng ra, ông ta lập tức đứng thẳng dậy, không còn sợ hãi như trước nữa.
"Sato đại sư, giết hắn đi!"
"Vừa hay có thể dùng mạng sống của thằng nhãi này để chấn nhiếp Tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, buộc họ phải ký vào bản hiệp ước của mình đưa ra!"
Sato Keiichi chậm rãi gật đầu, sau đó ông ta nhắm mắt lại, tay nắm chặt thanh trường kiếm đang "ong..ong..." rung động, kiếm khí tỏa ra bốn phía!
Ngay giây tiếp theo.
"Vèo!"
Một tiếng xé gió cực kỳ sắc bén vang lên, Sato Keiichi xuất kiếm trong nháy mắt, trường kiếm trong tay lập tức hóa thành tia sét màu bạc bay thẳng về phía cổ của Lương Siêu!
"Chết đi!"
Diệp Tiêu bị thanh trường kiếm sắc bén đó làm kinh hãi, nhưng mà tốc độ của thanh kiếm đó quá nhanh, căn bản là cậu ta không có thời gian mở miệng nhắc nhở Lương Siêu.
Đúng lúc này, Lương Siêu vẫn luôn âm thầm tích lũy sức mạnh nãy giờ đột nhiên giơ tay lên.
Sau đó họ liền nhìn thấy bàn tay phải của hắn lóe lên ánh sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc hoàn hảo không chút tì vết, đã vậy còn lộ ra một cảm giác vô cùng rắn chắc không thể phá vỡ được.
"Keng!"
Một âm thanh kim loại va chạm vang lên, âm thanh đó trong trẻo đến mức có chút chói tai.
Ngay sau đó, Diệp Tiêu và Khổng Học lập tức nhìn thấy nhát kiếm Sato Keiichi vừa chém ra đã bị Lương Siêu dùng tay không giữ chặt lại, chặt đến mức thanh kiếm đó không còn di chuyển đi đâu được nữa!
Chỗ giao nhau giữa trường kiếm và bàn tay bị va chạm mạnh đến mức lóe lên cả tia lửa, nhưng lòng bàn tay mang ánh sáng ngọc lưu ly của Lương Siêu vẫn không hề bị tổn thương!
Một đòn tay không bắt kiếm hết sức hoàn hảo!
Chẳng bao lâu sau, Sato Keiichi đã bắt đầu luống cuống. Ông ta cố gồng hết sức nhưng không phải để làm tổn thương kẻ thù mà là để rút lại kiếm của mình, thế nhưng tay đối phương siết còn chặt hơn cả kìm sắt, ông ta gồng đỏ cả mặt nhưng vẫn không rút lại được thanh kiếm đó!
Lúc này, tiếng cười mỉa mai của Lương Siêu lại vang lên.
"Hả... Chỉ có vậy thôi sao?"
"Nghe nói ông đã từng đánh bại Bộ Hạo à? Thật hay giả vậy?"
“Cho dù đó là thật thì đó cũng là chuyện từ mấy thập kỷ trước rồi đúng không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!